Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 2828: Tiện tay giết

Chương 2828: Tiện tay gϊết
Hơn nữa, người này còn không phải Lăng Tiêu, mà là một người khác. Đệ Nhất Kiếm Đế, có tất cả Thái Sơ, Hỗn Độn, Vũ Trụ, Hư Vô, bốn thanh bội kiếm.
Cho nên truyền nhân của Đệ Nhất Kiếm Đế cũng phải có bốn vị mới đúng, đương nhiên bốn vị này, kiếm thuật kế thừa cũng chỉ là một phần kiếm thuật của Đệ Nhất Kiếm Đế. Bốn người truyền nhân này, cuối cùng sẽ có một người trong số đó cướp đi kiếm thuật và linh kiếm của ba người còn lại, mới là người chân chính kế thừa đệ nhất kiếm thuật.
Hiện tại Sở Phong Miên lập tức gặp được một truyền nhân khác của Đệ Nhất Kiếm Đế. Thái Sơ kiếm phản ứng, cho thấy nam tử trẻ tuổi trước mặt cũng là người được Đệ Nhất Kiếm Đế truyền thừa, chỉ là vận may của hắn lại quá tệ, vừa mới nhận được truyền thừa đã bị người không ngừng truy sát.
"Linh kiếm?" Hai người kia thân thể hơi run lên, nhất là trong mắt nam tử trẻ tuổi kia lộ ra một chút vẻ tuyệt vọng. Lại thêm một người nữa đến vì linh kiếm. Từ khi hắn có được thanh linh kiếm này, tai họa không ngừng, gia đình ly tán, không biết bao nhiêu người thân đã chết bởi kẻ thù. Hắn trên đường đi cũng không biết đã gặp bao nhiêu nguy hiểm, trải qua cửu tử nhất sinh mới đến được nơi này. Không ngờ vẫn chưa thoát khỏi những kẻ của Thanh Phong Tông, giờ lại thêm một người khác muốn đến cướp đoạt linh kiếm.
"Dạ ca..." Cô gái kia không khỏi nâng đỡ nam tử trẻ tuổi, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
"Giao linh kiếm cho ta, ta có thể đáp ứng ngươi một chuyện, nhìn dáng vẻ ngươi, chắc hẳn có kẻ thù muốn báo, ta có thể giúp ngươi báo thù." Sở Phong Miên bình thản nói.
"Gϊết!"
"Tiểu tử kia ở ngay phía trước."
"Đuổi theo!"
Ngay lúc nam tử trẻ tuổi còn đang do dự, từ phía sau mấy bóng người đã đuổi theo tới. Đám người Thanh Phong Tông vừa thấy nam tử trẻ tuổi liền lộ ra ánh mắt tham lam.
"Ở ngay chỗ này."
"Tiểu tử, ta xem ngươi chạy đường nào."
"Để bọn ta đuổi lâu như vậy, bắt được bọn chúng nhất định phải tra tấn cho tốt."
"Lăng Tiêu đại nhân nói chỉ cần bắt được tên nam kia, còn sống hay cɦếƭ đều không quan trọng."
"Ta vừa lúc tu luyện một đạo công pháp cần tinh huyết nữ tử, cô gái này thuộc về ta."
Đám đệ tử Thanh Phong Tông vừa nói chuyện vừa tiến về phía này, nhìn cặp nam nữ như thể đang nhìn hai món đồ trong tay.
"Không hay rồi, chúng ta mau trốn." Cô gái vội kéo nam tử trẻ tuổi đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục trốn. Thế nhưng nam tử trẻ tuổi lại có vẻ mặt nghiêm trọng, tựa hồ đã hạ một quyết định quan trọng, nhìn Sở Phong Miên mở miệng nói:
"Tiền bối, ta bằng lòng giao ra linh kiếm."
"Người kia là ai?"
"Thương gia chẳng phải đã bị diệt môn rồi sao? Còn có người dám giúp hai người kia?"
"Đừng sợ, chỉ có một người, bằng vào tiểu tử kia không thể quen biết cường giả nào cả."
Đám đệ tử Thanh Phong Tông vừa tới, đột nhiên phát hiện Sở Phong Miên đứng trước mặt hai người kia, nhất thời sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ. Ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này, lại có một võ giả đột nhiên xuất hiện, thật sự là một chuyện cực kỳ kỳ quái.
"Vị bằng hữu này, hai người này là phản đồ của Thanh Phong Tông ta, chúng ta phụng mệnh thanh lý môn hộ, mong vị bằng hữu này đừng nhúng tay vào chuyện của Thanh Phong Tông ta."
Một đệ tử cầm đầu của Thanh Phong Tông chậm rãi lên tiếng, nhìn Sở Phong Miên, hắn là một Tiên Thánh võ giả, cũng coi như một đệ tử hạch tâm của Thanh Phong Tông. Lần này đến bắt hai người này, chính hắn là người dẫn đầu. Nơi này là vùng biên giới Ly hận thiên, giáp Bắc Cảnh, một võ giả đơn độc đến được đây không phải người dễ chọc. Đám đệ tử Thanh Phong Tông cũng kìm nén tính khí, lạnh giọng nói.
"Ngươi có được linh kiếm đâu? Lấy ra cho ta xem một chút, hẳn là ngươi cùng thanh linh kiếm kia nhận được một bản kiếm thuật đi, cũng lấy ra luôn đi."
Nhưng Sở Phong Miên lại như không nghe thấy lời của đệ tử Thanh Phong Tông, ánh mắt chỉ nhìn nam tử trẻ tuổi kia. Thấy Sở Phong Miên không hề phản ứng, đệ tử Thanh Phong Tông kia trong mắt lộ rõ vẻ bất mãn nói:
"Vị bằng hữu này, chẳng lẽ ngươi quyết định muốn đối đầu với Thanh Phong Tông sao?"
"Cút!"
Lúc này Sở Phong Miên, sự chú ý đều đặt trên người nam tử trẻ tuổi, hoàn toàn không để ý đến đám đệ tử Thanh Phong Tông này, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Bây giờ cút, ta sẽ không gϊết các ngươi."
"Khẩu khí thật lớn! Dám đối đầu với Thanh Phong Tông ta, ta ngược lại muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh đó không!"
"Gϊết! Giết hắn trước, không cần nhiều lời với hắn!"
Mấy tên đệ tử Thanh Phong Tông nghe vậy, đều nổi giận, thậm chí mấy người còn không nhịn được ra tay, rút linh kiếm phía sau, hướng về Sở Phong Miên chém tới. Đám đệ tử Thanh Phong Tông này ít nhất cũng là đệ tử tinh anh, Tiên Quân cảnh giới, ở rất nhiều nơi nhỏ tại Ly Hận Thiên cũng có thể xưng bá một phương, bao giờ bị người quát tháo như thế. Đồng loạt liên thủ, mấy đạo kiếm quang trực chỉ Sở Phong Miên chém xuống.
Bất quá đám Tiên Quân này, trong mắt Sở Phong Miên cũng chỉ như kiến cỏ, hắn chỉ tiện tay một cái, một đạo kiếm mang ngưng tụ từ đầu ngón tay hắn, đột nhiên bắn ra.
Đùng!
Một đạo kiếm mang này, hủy diệt tất cả, không gì có thể cản nổi. Trong nháy mắt, kiếm quang của đám đệ tử Thanh Phong Tông bị đánh tan hoàn toàn. Sau đó, kiếm mang này đến trước mặt đám đệ tử Thanh Phong Tông. Những đệ tử Thanh Phong Tông này thậm chí không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, lồng ngực của bọn hắn đều bị kiếm mang xuyên thủng, thân thể vỡ nát, một thân tinh huyết sinh cơ đều hoàn toàn đoạn tuyệt.
Phanh phanh phanh!
Trọn vẹn mấy chục đệ tử Thanh Phong Tông. Gần như trong nháy mắt đã cɦếƭ dưới một đạo kiếm mang này, thi thể nằm la liệt tại chỗ. Không một ai sống sót. Khu rừng rậm này lại lâm vào tĩnh mịch. Thậm chí còn yên tĩnh hơn lúc Sở Phong Miên mới đặt chân tới đây.
Hai người kia nhìn mật mã huyết khí trong không trung, mặt mày trắng bệch, ngay cả hô hấp lớn tiếng cũng không dám, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Đám đệ tử Thanh Phong Tông này đã truy gϊết bọn họ một đoạn đường dài, mấy lần đẩy họ vào cảnh tuyệt vọng, ngay cả rất nhiều cường giả trong Thương gia cũng cɦếƭ dưới tay đám đệ tử Thanh Phong Tông này. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đám người Thanh Phong Tông lại kết thúc như vậy, giống như con heo chó bị người ta gϊết vậy.
"Linh kiếm đâu? Đưa ra đây đi." Sở Phong Miên hoàn toàn không để ý tới thần sắc của hai người này, trực tiếp mở miệng nói. Đối với hắn, việc gϊết đám đệ tử Thanh Phong Tông này cũng giống như bóp cɦếƭ mấy con kiến, không khác gì nhau. Sở Phong Miên không phải là người thích lạm sát vô tội, nhưng hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ dám mạo phạm hắn. Sở Phong Miên đã cho đám người Thanh Phong Tông cơ hội rời đi, bọn chúng không đi thì trách không được hắn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận