Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1922: Phong quyển tàn vân

"Ngươi nghĩ rằng ngươi đạt được chút kỳ ngộ, liền có thể chống lại Tam công tử? Buồn cười hết sức." Một tiếng quát lạnh vang lên. Hải Thập Thất kia mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Sở Phong Miên, ánh mắt bất thiện nói. Vừa rồi một câu của Sở Phong Miên trực tiếp biến bọn họ thành chó săn của Hải Trường Ca, khiến ba người đều hằn lên sát ý. "Nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ tuyệt mệnh kia? Hiện tại là muốn từ bỏ sao, từ bỏ trừng phạt của nhiệm vụ tuyệt mệnh? Ngươi cũng không thể nhận, bây giờ ngươi ngoan ngoãn mà hiệu lực cho Tam công tử, với thân phận Tam công tử, nói với mấy vị trưởng lão một câu, có lẽ có thể miễn trừng phạt cho ngươi." Người cuối cùng, Hải Thập Cửu cũng lên tiếng. "Đương nhiên, nếu ngươi không biết điều, muốn đối đầu với Tam công tử, đoán chừng cái trừng phạt của nhiệm vụ tuyệt mệnh này, ngươi cũng không gánh nổi, tương lai Hải Kiếm Tông, cũng không có chỗ cho ngươi dung thân." Hải Thập Cửu nói, lời lẽ uy hiếp rõ ràng, không chút che giấu. "Thật sao? Khẩu khí lớn quá, Hải Trường Ca còn chưa làm tông chủ Hải Kiếm Tông, làm sao đã muốn một tay che trời? Để ta không có chỗ đặt chân? Chỉ bằng hắn còn không có khả năng đó." Sở Phong Miên cười lớn, khinh thường nói. "Cút! Hôm nay ta tâm tình tốt, không giáo huấn các ngươi, về nói với Hải Trường Ca, muốn ta hiệu lực cho hắn? Để hắn tự mình đến đây, quỳ xuống, quỳ đến khi nào ta hài lòng, ta có thể suy nghĩ một chút." "Láo xược!" "Hải Thập Tứ, ngươi không biết điều!" "Dám vũ nhục Tam công tử, phải giáo huấn hắn một trận! Để hắn biết trời cao đất rộng!" Nghe thấy lời Sở Phong Miên, Hải Thập Nhất, Hải Thập Thất, Hải Thập Cửu đồng loạt quát. Hải Thập Nhất còn trực tiếp ngưng tụ linh kiếm, đột ngột xuất kiếm, một đạo kiếm khí chém thẳng về phía Sở Phong Miên. Theo môn quy của Hải Kiếm Tông, đệ tử không được tư đấu trong Hải Kiếm Tông. Nhưng Hải Thập Nhất, Hải Thập Thất đều là hạch tâm đệ tử, chẳng kiêng nể gì, căn bản không để môn quy vào mắt, đột nhiên ra tay trong Nhiệm vụ điện. Trưởng lão trong Nhiệm vụ điện thấy cảnh này cũng không ra ngăn cản. Bọn họ không sợ Hải Thập Nhất, Hải Thập Thất, nhưng lại kiêng kỵ Hải Trường Ca phía sau bọn họ. Trong mắt vô số trưởng lão Hải Kiếm Tông, Hải Trường Ca đã chắc suất làm tông chủ tương lai của Hải Kiếm Tông. Vì chuyện nhỏ mà đắc tội Hải Trường Ca, chắc chắn không có lợi, tự nhiên không ai muốn can ngăn. "Không ai đến ngăn cản sao? Xem ra ở Hải Kiếm Tông này, kẻ mạnh làm vua." Sở Phong Miên cũng chú ý đến một màn này, trong lòng thầm nghĩ. Hắn vốn không muốn ra tay, nhưng đã không ai can thiệp, vậy thì Sở Phong Miên cũng không khách khí. Cái gọi là môn quy, chỉ cần đủ lực, chính là đạp đổ được. Sưu! Hải Thập Nhất chém ra kiếm khí, trong nháy mắt, thẳng đến ngực Sở Phong Miên mà đi. Nhát kiếm này không mang sát chiêu, nhưng nếu Sở Phong Miên xử lý chậm, vậy sẽ bị thương nặng, chịu thiệt lớn, rõ ràng là định dạy dỗ Sở Phong Miên một trận. Nhưng đúng lúc này, Sở Phong Miên đột nhiên động, đối diện kiếm khí lao đến, Sở Phong Miên chỉ đưa một ngón tay, một chỉ điểm ra. Rầm một tiếng. Ngón tay Sở Phong Miên, điểm vào chỗ kiếm khí Hải Thập Nhất chém ra, một đạo kiếm khí kia, ngay trước mặt một chỉ của Sở Phong Miên, ầm vang vỡ nát. Một chỉ, phá nát kiếm khí của Hải Thập Nhất. "Chút thực lực đó mà cũng dám dạy dỗ ta?" Thanh âm Sở Phong Miên vang lên. Sở Phong Miên đột nhiên ra tay, thể hiện thực lực mạnh mẽ vô cùng, vượt quá tưởng tượng của Hải Thập Nhất. Hải Thập Nhất chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một chỉ của Sở Phong Miên, đã biến thành kiếm khí, chém giết về phía hắn. Oanh! Một đạo kiếm khí này trực tiếp chém vào ngực Hải Thập Nhất, quần áo trên người hắn bị xé rách, thân thể bị đánh bay ra ngoài, đâm vào một cây cột trong Nhiệm vụ điện, phun ra một ngụm máu tươi. "Ngươi!" "Động thủ!" Hải Thập Thất, Hải Thập Cửu đều kinh ngạc, không ngờ lại có cảnh này, nhưng trong nháy mắt Hải Thập Nhất bị đánh bay, hai người họ đã kịp phản ứng. Rút linh kiếm, một trái một phải, đồng thời thi triển kiếm thuật, chém giết về phía Sở Phong Miên. "Phá!" Sở Phong Miên mặt không đổi sắc, tùy ý một cỗ linh lực trong tay ngưng tụ thành một thanh linh kiếm, một kiếm chém ra. Oanh! Một kiếm chi uy, lập tức biến thành kiếm mang ngàn trượng, quét sạch tất cả, Hải Thập Thất, Hải Thập Cửu bị cuốn vào kiếm quang, vô số kiếm quang đâm vào thân thể, chợt ngã xuống đất. Hải Thập Thất, Hải Thập Cửu đều bị thương nặng, thậm chí còn nặng hơn Hải Thập Nhất, không có mấy tháng không thể hồi phục. Ở Hải Kiếm Tông, ra tay giết hạch tâm đệ tử, đây là chuyện tày đình, sẽ khiến cao tầng Hải Kiếm Tông chú ý. Nên dưới một kiếm này, Sở Phong Miên coi như đã nương tay, không giết họ, chỉ là đánh trọng thương. Xuy! Toàn trường tĩnh lặng. Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Hải Thập Nhất, Hải Thập Thất, Hải Thập Cửu. Chứng kiến hết thảy, rất nhiều đệ tử Hải Kiếm Tông khiếp sợ không thôi, nhiều người dụi mắt, như đang xác nhận cảnh tượng trước mắt. Ba vị hạch tâm đệ tử được ban họ Hải, lại bị Sở Phong Miên dễ như trở bàn tay, đánh bại toàn bộ, nằm la liệt trên mặt đất. "Cái này, cái này sao có thể?" "Hải Thập Tứ này, không, Thập Tứ công tử đến tột cùng có được cơ duyên gì? Hải Thập Nhất cũng không phải đối thủ một chiêu của hắn?" "Ba người liên thủ, đều không phải là đối thủ Thập Tứ công tử? Chuyện này quá đáng sợ." "Xem ra Thập Tứ công tử có thể tranh giành với Tam công tử, thảo nào hắn không để Tam công tử vào mắt." "Các ngươi nhìn, hắn đi giao nhiệm vụ." "Chẳng lẽ nói, Thập Tứ công tử thực sự hoàn thành nhiệm vụ tuyệt mệnh kia? Tiêu diệt Lâm Lang vương triều?" Đột nhiên có người thấy Sở Phong Miên đánh bại Hải Thập Nhất ba người, không thèm liếc bọn họ một lần, trực tiếp đi đến chỗ một trưởng lão trong Nhiệm vụ điện. Ban đầu bọn họ đều không tin Sở Phong Miên có thể hoàn thành nhiệm vụ tuyệt mệnh, tiêu diệt Lâm Lang vương triều. Dù sao chuyện đó ngay cả trưởng lão Hải Kiếm Tông cũng chưa chắc làm được. Nhưng hôm nay Sở Phong Miên thể hiện thực lực vô biên, có thể nói vô địch, bọn họ hơi nghi ngờ, việc Sở Phong Miên nhận nhiệm vụ tuyệt mệnh, không phải là cuồng vọng, mà là có tự tin. "Thập Tứ công tử, ngài có việc gì?" Vị trưởng lão nhiệm vụ điện kia, thấy Sở Phong Miên bước đến, mặt đầy vẻ nịnh nọt, trong giọng nói cũng vô cùng cung kính. "Ta đến giao nhiệm vụ." Sắc mặt Sở Phong Miên bình tĩnh, dường như chỉ hoàn thành một chuyện nhỏ, không hề đắc ý. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận