Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 97: Trà này uống ngon thật

Chương 97: Trà này uống ngon thật. Mà những đệ tử kia, bây giờ muốn khóc cũng không khóc được. Hôm qua thương nghị thì hăng hái bao nhiêu, lúc này liền chật vật bấy nhiêu. Vốn cho rằng hành động lần này phiền toái lớn nhất là con khỉ, có thể kết quả là bọn hắn bị một con tiểu ô quy đánh tan tác, hành hung còn chưa tính, bọn hắn còn bị linh thú trong núi khi dễ, đến trước mặt tổ sư, tổ sư cũng không bênh vực. Không có ai bênh vực kẻ bị khi dễ như vậy. Nhưng tổ sư căn bản không để ý đến những người này, răn dạy xong liền nhìn về hướng Lâm Phóng. “Lâm Phóng tiểu hữu, còn hài lòng?” “Hài lòng, đương nhiên hài lòng.” Lâm Phóng đương nhiên hài lòng. Bồ Đề Lão Tổ không chỉ có chủ trì công đạo, hơn nữa còn lo cho an nguy của những linh thú này. Cho dù những đệ tử này bế quan xong, bọn họ vẫn không dám đánh trả, không những không dám, ngược lại phải cẩn thận che chở linh thú. Dù sao linh thú mà xảy ra chuyện, bọn họ đều sẽ bị đuổi khỏi Linh Đài Sơn. Mà lúc này, linh thú và đệ tử ở đây, nghe được câu “Lâm Phóng tiểu hữu” đều trợn mắt há mồm. Tổ sư thế mà gọi Lâm Phóng là tiểu hữu? Ta nghe lầm ư? Không! Ta tuyệt đối không nghe lầm, nhưng sao có thể như vậy? Nhất là những đệ tử kia, ai nấy đều như bị sét đánh ngang tai. Đây chính là Bồ Đề tổ sư. Trong Tam Giới, người chí cường, người nào có thể được ngài đối đãi ngang hàng mà không phải là nhân vật nổi danh trong Tam Giới. Lâm Phóng, cái con tiểu ô quy này có tài đức gì? Tổ sư thì không hề quan tâm những ý nghĩ trong lòng người này. Thấy Lâm Phóng hài lòng, ngài cười ha hả. “Hài lòng là tốt rồi.” Chỉ là sau khi cười xong, ngài nhìn những đệ tử vẫn còn đang kinh ngạc đến ngây người, lại một lần nữa xụ mặt. “Các ngươi không quay lại bế quan?” Các đệ tử giật mình, lập tức quay người rời đi. Khi tất cả những người này đều đi hết, tổ sư lại nhìn về phía Lâm Phóng, trên mặt lần nữa khôi phục dáng vẻ hòa ái dễ gần. Bộ mặt thay đổi này, khiến đám linh thú sửng sốt. Nhưng rất nhanh, bọn chúng liền không sửng sốt nữa. Thay vào đó là chấn kinh! “Ha ha ha, nếu chuyện này giải quyết rồi, Lâm Phóng tiểu hữu nếu không có việc gì, có muốn theo ta uống trà không?” Tổ sư thế mà còn mời Lâm Phóng uống trà? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Xung quanh linh thú khiếp sợ nhìn xem tất cả. Bọn chúng cũng không hiểu Lâm Phóng rốt cuộc có mị lực gì, mà có thể làm tổ sư bỏ lòng kiêu ngạo, đối đãi ngang hàng như vậy. “Uống trà à?” Lâm Phóng suy nghĩ một chút, rồi nhìn các linh thú sau lưng. Cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Hôm nay thôi được rồi, hôm nay bạn bè của ta đều đã vất vả, ta còn phải kể chuyện cho bọn chúng nghe nữa.” Ngươi lại cự tuyệt? “Không cần, không cần.” “Lâm Ca, ngươi không cần để ý đến bọn ta, nhanh đi đi.” “Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, Lâm Ca mà không đồng ý sao!” “Lâm Ca, hôm nay chuyện liền không nói nữa.” Linh thú bọn họ tất cả đều khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Phóng. Tổ sư đích thân mời ngươi đi uống trà, đây là vinh dự lớn biết bao, phúc phận lớn biết bao, ngươi còn muốn cự tuyệt, làm sao có thể để cho ngươi cự tuyệt được chứ!! “Các ngươi......” Lâm Phóng một mặt ngoài ý muốn nhìn bọn chúng. Đám linh thú này chẳng phải ngày thường coi sách như mạng sao? Hôm nay bị sao vậy? Bất quá bọn chúng đã nói vậy rồi, thì Lâm Phóng cũng sẽ thuận theo mà nhận lời. “Vậy được rồi.” Hắn nhìn về phía tổ sư. Tổ sư dùng tay mời, hai người đi vào trong đạo quan. Chúng linh thú tò mò nhìn cánh cửa lớn khép kín. “Các ngươi nói Lâm Ca thế nào mà được tổ sư coi trọng như vậy, thế mà lại đối đãi ngang hàng, thật quá dọa người.” “Khi nào ta mới có được một nửa phần ưu tú của Lâm Ca, ta cũng không cần nhiều, chỉ cần có một nửa thôi là ta đã rất mãn nguyện.” “Một nửa? Ta mà có được một phần mười là đã mãn nguyện.” “Ta cảm thấy Lâm Ca sau này thành tựu chắc chắn không thấp.” “Nghe nói ở Bắc Câu Lô Châu, Yêu tộc chí cường giả được xưng Đại Thánh, ngay cả Nam Thiệm Bộ Châu, cũng có Lục Đại Thánh, các ngươi nói Lâm Ca về sau có thể trở thành một vị Đại Thánh không?” “Nếu Lâm Ca mà làm Đại Thánh, sẽ tên là gì nhỉ?” “Rùa Đen Đại Thánh?” Tất cả mọi người đều im lặng..... Mà trong đạo quan, Lâm Phóng nằm trên bàn, đối diện là Bồ Đề tổ sư. “Lâm Phóng tiểu hữu, nếm thử chén trà này của ta.” Ngài tự mình rót cho Lâm Phóng một chén trà, khói xanh lượn lờ từ trong chén bay lên, Lâm Phóng vừa ngửi đã cảm thấy tinh thần chấn động. Đồ tốt! Lâm Phóng hai mắt tỏa sáng, đưa chén trà lên uống một ngụm. Trà rất nóng, nhưng cũng rất thơm. Sau khi uống cạn một hơi, Lâm Phóng cảm giác tế bào não đều muốn nổ tung, hưng phấn không muốn không muốn. Trà này quả thật quá ngon. Năng lượng trong trà tỏa ra trong cơ thể hắn. Lâm Phóng còn cảm thấy hơi trướng trướng. Tu vi của hắn trong nháy mắt leo lên Thần Tàng nhị trọng thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá đến Thần Tàng tam trọng thiên, nhưng đúng lúc này, những năng lượng kia đột nhiên biến mất, giống như bị cái gì thôn phệ. “Đốt! Vạn năng điểm +7000.” Lâm Phóng giật mình! Trà này hiệu quả tốt quá, hắn còn chưa làm gì, thế mà lại được thêm vạn năng điểm. Trâu bò! Bất quá nếu thêm được vạn năng điểm, có lẽ cũng có thể thêm điểm tích lũy? Lâm Phóng lại uống một ngụm, nhưng lần này hắn không nuốt mà chọn hối đoái. “Hệ thống, hối đoái.” “Điểm tích lũy +10000.” Ngọa Tào!! Lâm Phóng chấn kinh, một ngụm trà được 10.000 điểm tích lũy, đây là cái gì vậy? Đây là tiên trà sao? “Ha ha ha, trà này của ta được ươm từ một gốc tiên thụ thượng cổ, chỉ một chồi non thôi, cũng phải mất cả ngàn năm mới có thể hái, sau đó gia công lại càng cần các công đoạn cực kỳ phức tạp.” “Như vậy mới có thể tạo ra được hương vị đặc biệt này.” “Bất quá trà này tuy tốt, nhưng với cảnh giới của tiểu hữu thì không thể uống nhiều được nữa.” “Nếu không sẽ nguy hiểm.” Nhưng Lâm Phóng căn bản không nghe Bồ Đề Lão Tổ nói gì, mắt hắn lúc này đã tỏa sáng, trong mắt toàn là tiểu tiền. Một ngụm 10.000, vậy cả chén thì là bao nhiêu. Phát tài rồi! Lần này thật sự phát tài rồi. Từ đây về sau, ta cũng có điểm tích lũy, hoàn toàn thực hiện được tự do điểm tích lũy. Lâm Phóng uống từng ngụm từng ngụm, hối đoái từng cái một. Nhìn điểm tích lũy không ngừng tăng lên, hai mắt nhỏ hưng phấn đến nỗi híp lại thành hình vành trăng khuyết. Bồ Đề Lão Tổ nhìn hắn, có chút kinh ngạc. Hắn đã uống mấy ngụm rồi? Vậy mà một chút chuyện gì cũng không có? Dù cho không bạo thể, cũng phải đột phá cảnh giới chứ? Nhiều năng lượng vậy đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ trà tiên của ta đã hết hạn? Ngài tự mình uống một ngụm, răng môi vẫn thơm tho, một luồng linh lực tinh thuần lưu chuyển trong thân thể ngài. Không hề quá hạn! Bồ Đề Lão Tổ chăm chú nhìn Lâm Phóng. Lâm Phóng uống một lúc sau, cuối cùng cũng chú ý tới Bồ Đề Lão Tổ đang nhìn mình. “Lão tổ, có chuyện gì sao?” “Không có gì, chỉ muốn hỏi tiểu hữu uống nhiều trà như vậy, có cảm giác gì?” “Cảm giác?” Lâm Phóng nghĩ một chút: “Trà ngon, rất thơm, uống rất đã, năng lượng cũng đủ, chắc cũng như là nhai kẹo cao su, uống Redbull thêm Tiger thôi.” “Không có?” “Không có a.” Lâm Phóng nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận