Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 571:: lão phu 1 sinh làm việc quang minh lỗi lạc

Chương 571: Lão phu cả đời làm việc quang minh lỗi lạc
Thái độ của Tu Bồ Đề khiến cho mấy vị Thánh Nhân cũng hết sức mờ mịt.
Cái này...... Đây là đến cứu bồ?
Sao lại có cảm giác giống như là đến đập phá quán vậy?
Lại nói, trước đó không phải đều đã thương lượng xong rồi sao, ngài chỉ là đến đi ngang qua sân khấu, giúp Tôn Ngộ Không giữ lại chút hơi tàn rồi đi, sao bây giờ còn nghiêm túc thế này.
Hiện tại dáng vẻ của Tu Bồ Đề, rõ ràng là muốn liều mạng a.
Đệ tử Linh Đài Sơn điên cuồng tàn sát nhân mã Linh Sơn.
Trên bầu trời, các vị thần tiên Thiên Đình nhìn thấy một màn này đều không nỡ nhìn.
Thái Bạch Kim Tinh: "Ai da, thảm quá."
Thác Tháp thiên vương: "Thật thảm."
Thiên Bồng nguyên soái: "Thật thảm."
Na Tra: "Không ra tay sao?"
Thiên Bồng nguyên soái: "Xin hãy giữ vững đội hình."
Lôi Công: "Thật thảm."
Điện Mẫu: "Thật thảm."
Sau đó phía dưới một đám "thật thảm".
Nhưng bọn họ chỉ nói ngoài miệng, chứ không hề động tay giúp đỡ.
Dược Sư Lưu Ly Phật nhìn thấy cảnh này thì hận đến nghiến răng, hận không thể trực tiếp xông lên chửi mắng.
Bọn gia hỏa xem trò vui này thật đáng ghét.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cân nhắc chuyện này.
Đệ tử Linh Đài Sơn đột nhiên gia nhập, đơn giản là dị quân nổi lên, hơn nữa lại còn nổi lên vào lúc cả hai bên đều không có chút sức chiến đấu nào, đánh cho trở tay không kịp.
Phật Đà bên Linh Sơn dù mạnh hơn nữa cũng không thể chịu được kiểu đánh như thế này a.
Dược Sư Lưu Ly Phật giận dữ lao về phía Tu Bồ Đề.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cứu khỉ thôi mà."
Tu Bồ Đề vuốt râu, cười nói: "Lão đạo ta không đành lòng nhìn đệ tử chịu khổ, dốc toàn lực núi non, giúp đệ tử ta vượt qua kiếp nạn này, có vấn đề gì sao?"
Câu nói này của hắn nghe mặt không đỏ tim không đập.
Dù sao thì trên kịch bản là viết như vậy.
Lúc trước mấy vị Thánh Nhân cũng đều đồng ý.
Hắn làm sai chỗ nào?
Hơn nữa Tôn Ngộ Không là người ứng kiếp, trời sinh mang đại khí vận, vốn nên gặp dữ hóa lành, gặp núi khai sơn, gặp nước quá thủy, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm lớn, hắn làm như vậy cũng coi như là thuận theo ý trời.
Nhưng Dược Sư Lưu Ly Phật nghe vậy thì tức đến thiếu chút nữa sôi máu.
Gã này rõ ràng là cố tình giả ngu.
Lúc này hắn mới cuối cùng luống cuống.
Thái độ của Tu Bồ Đề quá quỷ dị.
Phía sau này nhất định còn có một bàn tay đang thúc đẩy mọi thứ.
Không chừng lần này Phật Giáo của bọn hắn lại đang làm áo cưới cho người khác.
Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng ba vị Phật mau tới.
Có lẽ chờ bọn họ tới rồi, sẽ có thể trực tiếp thay đổi càn khôn, đem tất cả một lần nữa kéo về quỹ đạo.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không nghe xong lời của Tu Bồ Đề thì cảm động không muốn không muốn.
"Sư phụ."
Tu Bồ Đề hiền hòa nhìn về phía hắn.
Sau đó vung tay áo lên, một đạo Tiên Quang từ trên trời giáng xuống.
Tiên Quang rơi vào người Tôn Ngộ Không, thân thể vốn đã mỏi mệt không chịu nổi, đầy vết thương của hắn thế mà đang nhanh chóng khôi phục, mỏi mệt biến mất không còn, Tôn Ngộ Không cảm thấy mình còn có thể tái chiến 500 năm nữa.
Tôn Ngộ Không cầm theo kim cô bổng, một lần nữa đứng lên.
Tu Bồ Đề nói: "Có gì thì chờ ngươi qua cửa này rồi nói."
Tôn Ngộ Không một mực cung kính hướng về phía Tu Bồ Đề bái, sau đó giơ gậy lên rồi xông về phía Dược Sư Phật đánh tới.
Dược Sư Phật vội vàng lui lại phía sau.
Mà hai vị Thánh Nhân của Phật Môn thấy cảnh này, vẻ mặt khó coi hết sức.
Thái độ của Tu Bồ Đề rõ ràng có gì đó quái lạ.
Dược Sư Phật nghĩ ra được sự tình, bọn họ cũng có thể nghĩ ra được.
Hai người bọn họ ánh mắt rơi vào Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân thì nghiêm túc nói: "Vô lượng thiên tôn, lão phu cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, không bao giờ làm chuyện trộm gà trộm chó, hai vị đạo hữu không phải là đang hoài nghi ta đấy chứ?"
Hắn mặt không đỏ tim không đập nhìn hai vị thánh nhân Phật Môn.
Chuẩn Đề: "......"
Tiếp Dẫn: "......"
Hai người bọn họ không nói lời nào, chỉ nhìn Thái Thượng Lão Quân.
Vẻ mặt càng lúc càng biến hóa.
Không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Một lát sau, Tiếp Dẫn cười nói: "Không dám, không dám."
Sau đó hai người họ thu tầm mắt lại.
Mà Thái Thượng Lão Quân thì nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói: "Lão nhị...... Nhị đệ a, còn xin ngươi ra tay một lần, giúp Phật Môn một tay, vượt qua kiếp nạn này đi."
Nguyên Thủy Thiên Tôn vẻ mặt khó xử.
"Cái này......"
"Lão đạo xuất thủ, có phải là không tốt lắm không?"
Hắn nhìn về phía Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn.
Lúc này biểu hiện trên mặt của Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cũng có chút cổ quái.
Vì sao lúc này Thái Thượng Lão Quân lại muốn để Nguyên Thủy Thiên Tôn cưỡng ép nhúng tay, cho dù Nguyên Thủy Thiên Tôn có thực lực giải quyết dứt điểm, nhưng nếu hắn ra tay, chẳng phải sẽ bị dính nhân quả sao.
Trong lòng hai người lập tức cảnh giác.
Có gì đó không đúng a!!
Tiếp Dẫn cười nói: "Không cần làm phiền Nguyên Thủy Thiên Tôn đạo hữu."
Chuẩn Đề cũng cười nói: "Đây là họa của Phật Môn ta, vạn không nên để đạo hữu mạo hiểm."
Thông Thiên Giáo Chủ lúc này nhíu mày.
Hắn cũng không rõ lắm hai vị ca ca trong lòng đang tính toán cái gì.
Hành động này cũng quá kỳ quái.
Hai ngươi khi nào nhiệt tình như vậy?
Bất quá hắn vẫn là thuận theo đề tài này mà suy nghĩ tiếp.
Nếu Thánh Nhân không thể ra tay, vậy chiến lực nhàn rỗi còn lại trên trận đoán chừng cũng chỉ còn lại đám người đang cầm hạt dưa hóng chuyện gọi hay ở Thiên Đình.
"Nếu không để nhân mã Thiên Đình ra tay hỗ trợ?"
Hắn bỗng nhiên xen vào một câu.
Nhân mã Thiên Đình?
Bốn vị Thánh Nhân đều nhíu mày.
Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn có chút mừng rỡ.
Nếu có nhân mã Thiên Đình gia nhập, kiếp này thực sự có thể giải quyết.
Mà Thái Thượng Lão Quân thì hơi nhíu mày.
"Hôm nay nhân mã......"
Tiếp Dẫn không đợi hắn nói xong liền nói tiếp: "Đây là đại chiến lớn nhất trong ngàn năm của tam giới, Thiên Đình tức là cơ cấu quản lý tam giới, liền có nghĩa vụ ngăn cản đại chiến phát sinh."
Chuẩn Đề cũng gật đầu.
"Đúng vậy."
Thái Thượng Lão Quân nhíu mày càng chặt.
Nhưng do dự một lát, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Ai, nếu hai vị đạo hữu đều nói như vậy, vậy ta sẽ nói với Ngọc Đế một tiếng, để nhân mã Thiên Đình hạ tràng đi."
Nói xong, hắn lập tức ngoắc tay hóa ra một con linh điểu.
Con linh điểu này sẽ mang theo lời muốn nói của hắn đi tìm Ngọc Đế, đồng thời thông báo cho Ngọc Đế biết.
Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn thấy thế thì vui mừng ra mặt.
Nhưng Thông Thiên Giáo Chủ lại thấy khóe miệng Thái Thượng Lão Quân đồng dạng lộ ra một nụ cười mỉm.
Hắn càng thêm nghi ngờ.
Cái này thật thú vị?
Trận chiến này đánh đến tình cảnh này, Thiên Đình gia nhập cũng chỉ sẽ bị cuốn vào vòng xoáy vô tận, bọn họ có thể sẽ kết thúc toàn bộ chiến trường, nhưng cái giá phải trả chắc chắn sẽ không nhỏ.
Không chừng lần này Phong Thần Bảng cần phải đủ quân số.
Mà trong Hỏa Vân Động.
Nữ Oa Nương Nương cũng thu Giang Sơn Xã Tắc Đồ vào.
Phục Hi thấy thế thì nháy nháy mắt.
"Không cứu yêu?"
"Không cứu được."
Nữ Oa Nương Nương cười, cười rất vui vẻ.
Phục Hi lần đầu tiên cảm thấy hắn có chút không hiểu rõ Nữ Oa, bất quá trước đây hắn cũng chưa từng hiểu rõ.
"Vì sao a?"
Nữ Oa cười nói: "Không làm gì hết."
"Dù sao ngươi không phải Thánh Nhân, ngươi không hiểu đâu."
Phục Hi: "......"
"Ngươi nói câu này ta không đồng ý, tuy ta không phải Thánh Nhân, nhưng muội muội ta là Thánh Nhân, lão bà của ta cũng là Thánh Nhân, ta cảm thấy ta chắc là hiểu đấy."
Nữ Oa: "......"
"Nói cho ngươi cũng không sao, nhưng không phải bây giờ."
Phục Hi: "???"
"Vậy là khi nào?"
"Chờ trận chiến này đánh xong, ta lại nói."
Phục Hi: "Thiên cơ bất khả lộ?"
Nữ Oa: "Đúng vậy."
Phục Hi trực tiếp không hỏi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận