Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 433:: 3 xem vỡ vụn

Chương 433: 3 xem vỡ vụn. Một triệu tiên phẩm linh thạch một con yêu quái!!
“Ngươi cướp tiền à?”
Thái Bạch Kim Tinh tức giận nhìn Lâm Phóng.
Lâm Phóng cười hắc hắc, đặc biệt không biết xấu hổ nói: “Ngươi xem lời này của ngươi kìa, cướp tiền đâu có cùng ngươi nói chuyện làm ăn kiếm lời được nhiều như vậy, hơn nữa còn an toàn nữa.”
Thái Bạch Kim Tinh nhìn chằm chằm hắn, toàn thân đều đang run rẩy.
Nếu như không phải nơi này là Hoa Quả Sơn, hắn có thể làm cho Lâm Phóng hối hận vì đã nói ra câu này.
“Ngươi đừng quá đáng!”
Lâm Phóng thì nhún vai, rất thẳng thắn nói: “Hầu Ca tiễn khách.”
Lập tức một cây kim cô bổng liền rơi xuống trước mặt Thái Bạch Kim Tinh, một gương mặt đầy lông của Lôi Công Hầu mặt mày tràn đầy hưng phấn nhìn chằm chằm hắn, vô cùng kích động nói: “Sao, muốn tìm chuyện à?”
“Ta nghe nói lúc huynh đệ Lâm Phóng đi Bắc Hải, ngươi đã bỏ ra không ít công sức đấy nhỉ.”
Thái Bạch Kim Tinh nhìn cây bổng của Hầu Ca, sau đó nuốt một ngụm nước bọt.
Không phải nói là tiễn khách sao?
Cái này không giống chút nào!
Hắn vội vàng đổi mặt tươi cười, nói: “Đại vương, đại vương, ngươi hiểu lầm rồi, ta đây là cao hứng, ta thấy Hoa Quả Sơn lại kiếm lời được một khoản tiền, mà cảm thấy cao hứng.”
“Các ngươi bận bịu, ta về trước thiên Đình lấy tiền cho ngài đã.”
Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh lòng bàn chân như bôi dầu, chạy một mạch nhanh như chớp, loáng cái đã chỉ còn lại một bóng đen.
Hầu Ca vác kim cô bổng trên vai, còn hướng theo hắn vẫy vẫy tay.
“Đi sớm về sớm nhé.”
Trên bầu trời, Thái Bạch Kim Tinh lảo đảo một cái, sau đó càng nhanh chân chạy mất.
Yêu quái xung quanh thấy cảnh này, tất cả đều ngây người.
Đây là Thái Bạch Kim Tinh sao?
Phụ tá đắc lực của Ngọc Đế trên thiên đình sao?
Nhìn cái chấm đen nhỏ đang biến mất ở chân trời, bọn họ cảm thấy tam quan của mình sắp nát rồi.
Ngươi thế nhưng là Thái Bạch Kim Tinh!
Người thân cận của Ngọc Đế.
Trong ấn tượng của bọn hắn, loại người như Thái Bạch Kim Tinh, khi hạ giới khẳng định đi tới đâu cũng là bậc đại gia mũi hếch lên trời, được người khác cẩn thận hầu hạ, có một chút bất mãn liền sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng tại sao ở Hoa Quả Sơn bên này lại trái ngược hoàn toàn. Ngược lại là ngươi đối với hiệu trưởng và Hầu Vương thì thấp kém, còn hiệu trưởng và Hầu Vương lại giống như bậc đại gia.
Hơn nữa, ngươi rõ ràng là bị lừa bịp đó sao?
Mà sao phản ứng của ngươi lại giống như đã thành thói quen vậy?
Giờ phút này, đám yêu quái đang vây xem trong lòng đều hiện lên một loạt dấu chấm hỏi to nhỏ, những nghi hoặc này thậm chí lấn át cả sự chấn kinh khi nhìn thấy Quan Âm và Thái Bạch Kim Tinh cùng nhau tới.
Bọn hắn chỉ muốn biết tất cả chuyện này là rốt cuộc là thế nào.
Khi Thái Bạch Kim Tinh vừa đi, Quan Âm cũng từ trên không rơi xuống.
Ánh mắt của đám yêu chúng đều đổ dồn về phía Quan Âm.
Quan Âm mặt không đổi sắc, thần sắc từ bi bên trong mang theo vẻ uy nghiêm, toàn thân trên dưới đều tản ra hào quang nhàn nhạt, làm cho nàng trông tựa như thần thánh.
Nàng trước nhìn về phía Hầu Ca.
“A di đà Phật.”
“Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ, Hầu Vương.”
Thái độ của nàng cũng không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí còn có vài phần nhàn nhạt vẻ ở trên cao nhìn xuống.
Đám yêu chúng ở đây đều thở phào một hơi.
Như vậy mới đúng chứ!
Đây mới là thái độ mà thần tiên Phật Đà nên có đối với yêu quái, mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, mặc kệ giọng điệu của nàng bình tĩnh tới đâu, chắc chắn sẽ có một loại ngạo mạn coi thường ở trong đó.
Cứ như là nàng đang nói chuyện với một con sâu cái kiến vậy.
Tuy rằng loại thái độ này khiến yêu quái rất không thoải mái, nhưng đám yêu quái ở đây lại thấy rất bình thường.
Thái Bạch Kim Tinh có lẽ chỉ là một trường hợp ngoại lệ.
Thế giới này vẫn bình thường, một chút cũng không thay đổi.
Tam quan của bọn họ vẫn còn đó.
Nhưng ngay lúc này, Hầu Ca ngoáy ngoáy tai, sau đó lập tức giơ gậy lên trước người, đầu côn vừa vặn chỉ vào đầu Quan Âm.
Hắn không nhịn được nói: “Có chuyện mau nói, có rắm thì mau thả.”
Tất cả yêu quái ở Hoa Quả Sơn thấy cảnh này, đều không dám thở mạnh.
Đây chính là Quan Âm!
Chuẩn Thánh!
Ngươi một kẻ Đại La lại cầm vũ khí chỉ vào Chuẩn Thánh, ngươi là không muốn sống sao?
Đám yêu quái đều căng thẳng nhìn chằm chằm Quan Âm.
Quan Âm vẫn luôn nhìn xuống chậm rãi ngẩng mắt lên nhìn thẳng Hầu Vương, nàng không nói gì, nhưng chỉ một động tác ngẩng mắt lên này, liền khiến cho tất cả yêu quái cảm thấy ngột ngạt.
Uy của Chuẩn Thánh, có thể thấy rõ ràng.
Ngọa Tào!
Xong đời rồi!
Yêu quái ở đây đều cảm thấy Quan Âm sắp ra tay đến nơi rồi.
Cũng giống như những đại năng Yêu tộc không biết sống chết đã khiêu khích tiên phật, sau đó trong cuộc hỗn chiến chính nghĩa đã hóa thành tro bụi.
Thậm chí họa đấu bên cạnh đã chuẩn bị động thủ.
Nhưng Quan Âm vượt quá dự kiến của tất cả yêu quái, nàng cũng không động thủ, mà nhẹ nhàng nói: “Hầu Vương, thượng thiên có đức hiếu sinh, hay là nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hãy thả những yêu quái này, Linh Sơn ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Đây là dự định tay không bắt sói sao?
Ánh mắt của Hầu Ca nheo lại.
“Ở đây không có ai.”
Quan Âm sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hầu Vương định nói nhảm sao?”
Hầu Ca nghĩ nghĩ, hỏi: “Trong chuyến đi Bắc Hải, ngươi cũng có phần phải không? Ta nghe nói ngươi bị một kiếm suýt mất mạng, 3000 hóa thân cũng phế đi, bây giờ tuy vẫn là Chuẩn Thánh, nhưng cũng chỉ là một Chuẩn Thánh bình thường thôi.”
Quan Âm: “…” Thâm độc.
“Hầu Vương nói đùa.”
Hầu Ca lại ngoáy ngoáy tai, nhìn về phía Lâm Phóng: “Có muốn đánh nhau luôn không?”
Lâm Phóng nhẹ gật đầu, nói: “Đánh gãy một chân trước đã.”
Lúc này, đám yêu quái đang vây xem trong lòng đã kinh hãi tột độ. Vừa mới bất đồng ý đã muốn đánh nhau, lẽ nào Hoa Quả Sơn định khai chiến với Linh Sơn ngay bây giờ sao?
Quan Âm hai mắt rung lên, dự định động thủ.
Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ được là, Hầu Ca chỉ đi đến trước mặt kim sí điểu đại bàng.
Sau đó một gậy đánh xuống.
Răng rắc!!
Một chân của kim sí điểu đại bàng gãy mất.
Việc này khiến cho họa đấu thắng gấp vọt lên phía trước một cái, suýt nữa thì không giữ vững được, ngã lăn trên đất.
Quan Âm rất sảng khoái nói: “Một triệu một vị, tiền này Linh Sơn ta sẽ trả.”
Câu nói này vừa thốt ra.
Yêu quái ở đây lại mộng bức.
Như vậy mà cũng được sao?
Ngươi lại đồng ý, ngươi lại thật sự đồng ý, ngươi đường đường là Quan Âm Đại Sĩ, bị Hoa Quả Sơn đối xử như vậy mà ngươi cũng không nổi giận sao?
Giờ phút này, đám yêu quái như thể nghe thấy một tiếng “Răng rắc!!”
Đó là tiếng tam quan của bọn họ vỡ nát.
Nếu như là thế lực của bọn họ, mà dám nói chuyện như thế với Quan Âm Đại Sĩ, e rằng ngay sau đó đã bị diệt môn.
Nhưng Hoa Quả Sơn không chỉ nói, mà còn làm.
Mà Quan Âm Đại Sĩ lại đồng ý.
Giờ phút này, bọn họ cảm thấy thế giới thật bất công, nhưng bọn họ lại cảm thấy rất thoải mái.
Tuy không biết Hoa Quả Sơn là như thế nào, nhưng những việc Hoa Quả Sơn làm được lại là những điều mà bọn họ không dám nghĩ tới, giờ phút này trong lòng họ có bao nhiêu là sướng khoái.
Vẻ mặt của bọn họ từ kinh ngạc dần dần biến thành mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ!!
Mà trên mặt Lâm Phóng cũng mang một nụ cười y hệt.
Hắn xoa xoa đôi bàn tay, chặn lại Quan Âm Đại Sĩ đang định rời đi, cười nói: “Đại sĩ à, người chờ một chút đã, lời của ta còn chưa nói xong đâu.”
Quan Âm nghi hoặc nhìn hắn.
Sở dĩ nàng tìm Hầu Vương, là không có ý định để ý tới tên ti tiện kia.
Nhưng rõ ràng là muốn tĩnh tâm mà sao cứ có người thích kéo rắc rối vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận