Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 714:: ta xem ai dám động Tôn Ngộ Không

Chương 714: Ta xem ai dám động Tôn Ngộ Không Chôn cất tình yêu một mặt không phải ta làm ra vẻ bình tĩnh, cười nói: “Gặp qua Vương Mẫu nương nương, nương nương thật phong thái.”
Vương Mẫu nương nương cũng cười nhạt một tiếng: “Không dám nhận lời khen của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng mới là phong thái vô song.”
Lâm Phóng đầu đã cắm trên sàn nhà, vẫn không quên ồm ồm nói: “Ta đã nói các ngươi sẽ nhìn vừa mắt, quả nhiên mắt nhìn người của ta không sai.”
Răng rắc.
Vương Mẫu đạp một cước lên, cho hắn lún sâu xuống.
Trước đó Lâm Phóng nửa người ở trong, hiện tại cả thân thể đã chạm đất.
Lâm Phóng: “……”
Lần này hắn hoàn toàn im tiếng.
“Hừ!”
Vương Mẫu nương nương hừ lạnh một tiếng.
Nếu không có Chôn cất tình yêu ở bên cạnh, cú đạp vừa rồi của nàng, Lâm Phóng không chết cũng tàn phế, chỉ là một phân thân bán thánh mà cũng dám lỗ mãng trước mặt nàng, dù là bản tôn tới nàng vẫn đánh không sai.
Vương Mẫu nghĩ nhanh như điện, quay sang Chôn cất tình yêu điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: “Mời Nhân Hoàng lên ghế.”
Chôn cất tình yêu khiêm tốn nói: “Nương nương khách khí, hay là nương nương lên ghế trước.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Thái Bạch Kim Tinh ở bên cạnh nói thêm: “Hai vị hay là cùng ngồi đi, như vậy mới xem như hợp quy củ.”
Cuối cùng vẫn là Vương Mẫu ngồi ghế chủ, Chôn cất tình yêu ngồi thứ tự, Thái Bạch Kim Tinh đứng sau lưng Vương Mẫu nương nương chờ lệnh, hễ có chuyện gì xảy ra, hắn cũng có thể mở lời hòa giải.
Còn lại mấy người, người ăn cơm thì cứ ăn cơm, người ngẩn người thì cứ ngẩn người.
Lâm Phóng và Hầu Ca thì đang nhai tóp tép.
Trư Bát Giới lại có vẻ không hứng thú lắm, hoàn toàn không có khí thế ăn cơm liều mạng như bình thường.
Giải trí vui vẻ.
Thời gian từ từ trôi qua.
Vương Mẫu nương nương lên tiếng: “Lần này tìm các ngươi tới kỳ thật còn một việc.”
Tôn Ngộ Không dừng động tác, biết chính sự sắp tới.
“A, không biết……”
“Nương nương khách khí, xin cứ nói.”
Tôn Ngộ Không mới nói ba chữ, câu chuyện đã bị Chôn cất tình yêu đoạt lời.
Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, lời vừa ra khỏi miệng lại nuốt vào.
Vương Mẫu nương nương cũng hơi sửng sốt, quay sang nhìn Chôn cất tình yêu đang cười tủm tỉm, không rõ trong lòng hắn đang có ý đồ gì.
“Nhân Hoàng khách khí, cũng không phải việc gì to tát, các ngươi tới hẳn đều thấy, cái Tru Tiên kiếm trận kia chắn ở Nam Thiên Môn thật sự khó coi, Tôn Ngộ Không vừa khéo có thể xử lý việc này, nên muốn để hắn thử xem một lần.”
“À, là thế à.”
Chôn cất tình yêu quay sang nhìn Tôn Ngộ Không: “Ngươi có thể di dời Tru Tiên kiếm trận?”
Tôn Ngộ Không ngơ ngác, cũng không biết Chôn cất tình yêu có ý gì, nhưng hắn thật thà lắc đầu: “Không làm được.”
Chôn cất tình yêu lại quay đầu, một mặt thành khẩn nhìn Vương Mẫu nói: “Phụ lòng Vương Mẫu nương nương kỳ vọng, hắn không làm được.”
Vương Mẫu nương nương: “……”
Cự tuyệt dứt khoát như vậy sao?
Còn có ta lúc nào nói Tôn Ngộ Không có thể di dời Tru Tiên kiếm trận?
Ta thấy ngươi chính là giả vờ không hiểu mới đúng.
Nhưng nàng vẫn điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Tru Tiên kiếm trận này, Tôn Ngộ Không đương nhiên không giải được, có thể Thông thiên giáo chủ thì có thể. Chỉ cần Tôn Ngộ Không nói với Thông Thiên giáo chủ một tiếng, không phải sao?”
“À, thì ra là thế.” Chôn cất tình yêu lại quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không: “Vậy ngươi đi nói thử xem?”
Tôn Ngộ Không gãi đầu: “Ta lợi hại vậy sao? Sao ta không biết?”
“Đã hiểu.” Chôn cất tình yêu không nói hai lời lại một mặt thành khẩn nhìn Vương Mẫu nương nương: “Nương nương quá khen, hắn không làm được.”
Vương Mẫu nương nương: “……”
Nàng đã không biết nói gì.
Gã này chắc chắn là giả vờ không hiểu!!
Chôn cất tình yêu thì vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ là nụ cười mỉm trên mặt hơi khó ở.
Vương Mẫu nương nương cố nén lửa giận trong lòng, nói: “Không thử sao biết không làm được?”
“Thế này thì nương nương không đúng rồi, ý của Thánh nhân, sao chúng ta có thể chi phối, hơn nữa cái Tru Tiên kiếm trận này là do Thánh nhân bày ra, nương nương sao phải đi cầu chúng ta, trực tiếp cầu Thánh nhân không tốt hơn sao?”
Chôn cất tình yêu tiếp tục giả vờ không hiểu.
“Nếu Thánh nhân dễ nói chuyện, ta tìm các ngươi làm gì?” Vương Mẫu nương nương đã có chút bực bội.
“Nương nương mà còn không được, chúng ta thì lại càng không được chứ.” Chôn cất tình yêu tiếp tục vặn lại.
Hỏa khí trong lòng Vương Mẫu nương nương lại vọt lên.
Nàng căm tức nhìn Tôn Ngộ Không.
“Chuyện này, các ngươi giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp.”
Tôn Ngộ Không: “???”
Không phải ta mới nói có ba chữ thôi sao, chọc giận ngươi cũng đâu phải là ta, ngươi trừng ta làm gì?
Trong lòng hắn có chút bất mãn, cách làm việc của Thiên đình hôm nay đúng là có hơi bá đạo.
Thế nhưng đã quyết tâm dùng mạnh, Vương Mẫu nương nương cũng không để ý Tôn Ngộ Không nghĩ gì, nàng bây giờ chỉ muốn dùng thế lực của mình để đè Tôn Ngộ Không xuống.
Lần này mặc kệ ai đến, Tôn Ngộ Không cũng phải cúi đầu.
Muốn nàng đi xin lỗi Tôn Ngộ Không, không có cửa đâu!
Thái Bạch Kim Tinh ở bên cạnh sốt ruột, thấy tình hình không ổn định thì tính can ngăn Vương Mẫu.
Thế nhưng chưa đợi hắn hành động, Chôn cất tình yêu đã ra tay trước.
“Vương Mẫu, ngươi dám!!”
Chôn cất tình yêu đứng lên.
Cùng lúc đó, Dương Tiễn đứng dậy, rút Tam Tiên Lưỡng Nhẫn đao: “Ác đồ, đừng làm hại nương nương nhà ta.”
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó bay!!
Ừm.
Bay ra ngoài.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn bóng lưng Dương Tiễn đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mẹ nó, ngươi không muốn giúp thì đừng giúp, trốn một bên thì tốt rồi, không phải tự nhiên nhảy ra hô hào làm gì? Chẳng phải làm mất hứng nhau à.
Quay sang nhìn, Vương Mẫu nương nương mặt đã đen kịt.
Dương Tiễn này đúng là quá khinh người!!
Mấy năm này hắn đã trải qua chuyện gì, mà sao tự nhiên trở nên hèn như vậy?
Không biết vì sao ánh mắt Vương Mẫu lại nhìn về phía gã nào đó vẫn đang ăn cơm.
Lâm Phóng: “???”
Ơ? Sao ta có cảm giác sắp phải chịu tội thay vậy?
Cảm xúc bỗng dâng trào có chút kỳ quái.
Hắn ngó xung quanh, không thấy tình hình gì nên tiếp tục ăn.
Chôn cất tình yêu lúc này đã đứng trước mặt Vương Mẫu, thản nhiên hỏi: “Vương Mẫu, ta kính ngươi là Vương Mẫu, ngươi mới là Vương Mẫu, ta không kính ngươi thì trong mắt ta ngươi không bằng cái rắm.”
“Chúng ta không ngại nói thẳng ra, Tôn Ngộ Không là đồ đệ của ta, muốn ép hắn, thì phải hỏi ý kiến ta.”
Hầu Ca đứng một bên thử nhe răng.
Hình như sắp đánh nhau.
Đáng tiếc chiến ý đang hừng hực không có chỗ phát tiết.
Vương Mẫu nương nương đối chọi gay gắt, hỏi: “Chôn cất tình yêu, ta kính ngươi là Nhân Hoàng, ngươi thật cho mình là Phục Hy à? Cũng chỉ là một chân linh chuyển thế, ngươi bảo vệ được ai?”
Chôn cất tình yêu: “Ngươi có thể thử xem.”
Lần này, Chôn cất tình yêu cũng không ra tay trước.
Rất đơn giản, Vương Mẫu đánh không lại.
Còn Vương Mẫu thì run lên toàn thân, nhưng vẫn cố không ra tay.
Rất đơn giản, Chôn cất tình yêu cũng đánh không lại.
Hai người này cứ bình tĩnh xem xét, thì Chôn cất tình yêu có vẻ mạnh hơn một chút, nhưng vị thế trên thiên địa của Vương Mẫu quả thật nặng hơn, hai người họ đánh nhau không chỉ là chuyện riêng, còn liên quan đến khí vận, nhân quả, công đức, nghiệp lực…
Chỉ cần sơ sẩy, liền có thể biến thành cuộc chiến giữa Thiên đình và nhân gian.
Cho nên hai người họ cứ trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Còn Lâm Phóng thì vẫn đang ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận