Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 734:: dáng tươi cười xán lạn chôn cất tình yêu

Chương 734: Dáng tươi cười rạng rỡ chôn vùi tình yêu
Chủ trì lúc này còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đánh giá vài lần Tôn Ngộ Không xong, khinh thường cười nói: "Sao? Muốn đánh ta à? Đến, ngươi động tay thử xem, chủ động đánh người, ngươi có mấy cái mạng cũng thường không đủ."
Yêu chính là yêu. Không có đầu óc yêu là dễ đối phó nhất.
Tôn Ngộ Không hít sâu một hơi, định bụng sẽ giáo huấn đám người này một trận. Nhưng ngay lúc đó, Chôn Cất Tình Yêu đặt tay lên vai hắn.
Tôn Ngộ Không quay đầu.
"Lần trước yêu quái là ngươi xử lý."
Tôn Ngộ Không nghe được câu này liền đứng tại chỗ. Lần trước Chôn Cất Tình Yêu đã cho hắn đủ mặt mũi, không can thiệp vào chuyện của yêu lang, vậy lần này hắn muốn trả lại mặt mũi.
Chủ trì nhìn người đạo sĩ đột nhiên xuất hiện này, thăm dò hỏi: "Người của đạo môn?" Nếu là người của đạo môn, chuyện này sẽ hơi phiền phức. Yêu quái thì dễ ức hiếp. Nhưng nếu có liên quan đến yêu quái thì khác.
"Không tính là."
Không tính là? Vậy là có hay không?
Chủ trì lại nhìn trên nhìn dưới Chôn Cất Tình Yêu vài lần, trong lòng có kết luận. Tiểu tử này chắc chắn cũng giống như ta, là kẻ giả danh lừa bịp!! Nghĩ đến đây, chủ trì treo một trái tim, cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Hắn lại nhìn mấy người đứng sau Chôn Cất Tình Yêu, trong lòng nóng lên, đám yêu quái này tuy ngoại hình không ra gì nhưng dọa người thì quả là một tay. Đến lúc đó để đám yêu quái làm loạn trong thôn, Chôn Cất Tình Yêu giả vờ thu phục, chẳng phải tiền tài sẽ ào ào đến hay sao. Tùy tiện tìm vài thôn, làm vài lần là có thể rửa tay gác kiếm.
"Tiểu tử ngươi là người trong đạo môn, lại còn đi cùng đám yêu quái này, đây chính là đại bất kính, ngươi không cần nói gì cả, những yêu quái này cứ để lại đây, để lão nạp giúp ngươi trảm yêu trừ ma, còn ngươi thì mau đi đi."
Chôn Cất Tình Yêu: "..."
Lâm Phóng che mặt, muốn chết cũng không tìm kiểu này chứ.
Thế Gia lúc này kéo Lâm Phóng: "Không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Phóng rất tự tin về điểm này. Chôn Cất Tình Yêu tuy thực lực mạnh, nhưng xưa nay không tùy tiện ra tay.
Thế Gia lúc này mới yên lòng lại.
Còn Chôn Cất Tình Yêu lúc này đi đến trước mặt chủ trì, sau đó giơ tay lên, ngay lúc chủ trì còn chưa hiểu chuyện gì, hắn đã đấm thẳng vào đầu chủ trì.
Bốp.
Chủ trì ngã dúi dụi xuống đất.
"Chủ trì."
"Không sao chứ, trụ trì." Mấy hòa thượng có chút luống cuống. Trụ trì nhà mình tuy không phải là hòa thượng thật, nhưng cũng biết cách bày vẻ chút. Trong tay gã đạo sĩ nhìn như bình hoa thêu gối này, thế mà không đỡ nổi một chiêu.
"Ngươi, ngươi dám đánh lén." Chủ trì ôm đầu, căm tức nhìn Chôn Cất Tình Yêu.
Chôn Cất Tình Yêu cũng không nói nhảm, lại vung tay đấm cho một phát, chủ trì lại ngã xuống. Lần này thì hắn bị đánh cho hồ đồ luôn rồi. Đến lần thứ ba Chôn Cất Tình Yêu đưa tay ra thì hắn đã có kinh nghiệm.
"Chờ chút, từ từ, đừng đánh nữa, đừng..."
Ăn hai lần thua thiệt, sao hắn không biết mình gặp phải Chân Thần chứ.
Chôn Cất Tình Yêu lúc này mới dừng tay: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
Lần này chủ trì đứng lên, cái khí diễm kia không còn chút gì, hít vào hơi lạnh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Ta đây là kiếm cơm ăn thôi, thật không cố ý trêu chọc chân nhân."
"Bọn ta là sơn tặc."
Sơn tặc? Đầu năm nay sơn tặc cũng đi làm tên lừa đảo à?
"Vậy bọn họ cũng là sơn tặc?" Chôn Cất Tình Yêu chỉ vào đám đạo sĩ sau lưng.
"Đúng đúng đúng, chúng ta là khác đỉnh núi, trước kia có khúc mắc."
"Hắc! Ngươi cái đồ lừa đảo, ai là sơn tặc? Lão tử là đạo sĩ ghi trong sách đàng hoàng đấy." Nghe vậy, đám đạo sĩ phía sau lập tức phản đối.
Chủ trì thì một mặt khinh thường.
"Đạo sĩ đàng hoàng? Ngươi có đạo quán sao?"
"Không có, thì sao?"
"Vậy ngươi có đọc kinh thư, biết chữ không?"
"Không biết, thì sao?"
"Vậy ngươi có sơn trại, có huynh đệ, có biết vung đao không?"
"Có chứ." Tên đạo sĩ nói cái này còn có chút đắc ý.
Chủ trì nhìn về phía Chôn Cất Tình Yêu: "Chân nhân, ngài xem ta nói không sai chứ, hắn chính là sơn tặc."
Nghe vậy, tên đạo sĩ lại không đồng ý: "Ngươi nói cái gì đó? Ai nói đạo sĩ nhất định phải có đạo quán, biết đọc kinh sách, ta là người ghi trong sách, có thân phận đàng hoàng, đừng có đánh đồng ta với loại đạo sĩ dã lộ như ngươi."
Chủ trì liếc hắn một cái. Còn có thân phận đàng hoàng cơ đấy. Ai mà không biết ai chứ.
"Chân nhân, chúng ta hôm nay tới là để đánh nhau." Chuyện như này với bọn họ mà nói, quá là bình thường.
"Vậy tại sao hôm nay các ngươi lại muốn đánh nhau?"
"Cái này thì dài lắm." Chủ trì hơi khó mở miệng, nhìn tên đạo sĩ kia, kéo Chôn Cất Tình Yêu ra một bên.
"Chân nhân, xem ra ngài cũng là người trong đạo, ta nói thẳng nhé, trước đó ở Nguy Sơn bọn ta phát hiện hai tiểu yêu, phải tốn chút sức mới bắt được yêu quái."
"Vì là hợp sức bắt, nên..." Hắn hơi xấu hổ, nhưng ý tứ đã rõ.
Chia của không đều. Lý do nội chiến thường thấy nhất của sơn tặc.
"Cố ý làm tổn thương yêu quái, đáng ra sẽ bị đạo môn trừng trị."
"Chân nhân, ngài cũng là người hiểu rõ sự tình, có phải cố ý hay không chẳng phải là do một lời của chúng ta hay sao." Chủ trì không mấy để ý chuyện này.
"Cũng đúng." Chôn Cất Tình Yêu gật đầu cười.
"Vậy hai con tiểu yêu kia giờ đang ở đâu?"
"Để trong sơn trại cả rồi." Chủ trì nói hết: "Chân nhân không biết đâu, vốn dĩ yêu quái ở đây đã ít rồi, sau này lại bị đạo môn giám sát, số lượng càng ít đi, chút làm ăn từ yêu quái này đều không làm được."
"Bây giờ một con yêu quái trên chợ đen có giá này." Hắn duỗi ra hai ngón tay.
Chôn Cất Tình Yêu không rõ giá trị cụ thể, chỉ cười: "Còn có chợ đen nữa cơ à?"
"Đương nhiên, chân nhân còn chưa đi dạo à?" Chủ trì có chút kinh hỉ.
"Nghe nói chút ít."
"Vậy có muốn ta dẫn chân nhân đi xem một chút không." Chủ trì xung phong nhận việc.
Nụ cười trên mặt Chôn Cất Tình Yêu càng thêm rạng rỡ: "Hôm nay ta rất rảnh."
Thấy cảnh này, chủ trì lập tức cảm thấy ván này mình chắc thắng rồi, tuy rằng bị đánh thê thảm, nhưng nhìn Chôn Cất Tình Yêu bọn họ đã thấy không đơn giản rồi, chỉ cần kết được thiện duyên, sau này sẽ có nhiều lợi ích, không chừng còn có thể có thêm chỗ dựa.
"Vậy hôm nay chúng ta đi luôn, bất quá..." Chủ trì nhìn đám đạo sĩ.
Chôn Cất Tình Yêu hiểu ngay lập tức. Hắn quay sang đám đạo sĩ kia: "Các ngươi rời đi ngay đi."
Đám đạo sĩ vốn không muốn nghe hắn. Nhưng không biết vì sao, sau khi Chôn Cất Tình Yêu nói xong, bọn họ đột nhiên cảm thấy lời Chôn Cất Tình Yêu rất có lý, rất lợi hại, rất muốn nghe lời hắn. Đó là một loại cảm xúc nguyên thủy, là xúc động mà họ khó mà khống chế được.
Vì thế bọn họ liền đi thật.
Chủ trì thấy cảnh này thì sợ ngây người. Nhặt được bảo rồi!! Ngôn xuất pháp tùy, chân nhân này tuyệt đối có đại thần thông.
Chôn Cất Tình Yêu chờ đám đạo sĩ đi khuất rồi quay lại nhìn chủ trì hỏi: "Bây giờ có thể đi được chưa?"
"Đương nhiên, đương nhiên." Chủ trì nhanh miệng đáp ứng.
Với tu vi của Lâm Phóng, đương nhiên đã nghe hết đoạn đối thoại của hai người. Lâm Phóng bọn họ đều đang cười, nụ cười hết sức rạng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận