Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 707:: tam giới người tàn nhẫn số một Ma La

Chương 707: Kẻ tàn nhẫn số một tam giới Ma La Vị tồn tại kia không biết tên khẳng định không thiếu một Toại Nhân Thị này, là chỉ xem không lọt thôi.
Lâm Phóng chỉ có thể trông cậy vào chôn cất tình yêu.
Nhưng chôn cất tình yêu nhún vai: "Nếu ta có cách, ngươi cảm thấy Phục Hi có đến mức trốn tránh lâu như vậy trong hang động đối mặt với hai lão già không đứng đắn kia không?"
Lâm Phóng thở dài, quay đầu nhìn về phía Toại Nhân Thị: "Nếu không thì ngươi cứ về trước đi."
Chôn cất tình yêu đều không có cách, vậy hắn thì càng không có cách.
Toại Nhân Thị rất thất vọng.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có cách này.
Lâm Phóng mở thế giới ra, để Toại Nhân Thị đi vào, trước khi vào còn cần lực lượng thế giới tẩy rửa từ đầu đến chân cho hắn một lần, gột rửa tất cả nguyền rủa đi.
Tiễn Toại Nhân Thị xong xuôi, Lâm Phóng vẫn có chút không yên lòng.
"Vậy còn những người còn lại đều ổn chứ?"
"Ngược lại là không có việc gì."
"Đúng rồi, mấy người còn lại của ngươi đều là ai vậy?"
Chôn cất tình yêu tò mò nhìn bọn họ.
Trong đám anh linh này có mấy người khá kỳ lạ, nhưng kỳ lạ như thế nào, hắn lại không nói ra được.
"Vị này là Prometheus, là kẻ trộm lửa."
Lâm Phóng chỉ vào một cô bé bên cạnh.
Cô bé một mặt bất mãn: "Ta không phải là trộm, là thần dụ, là ngươi bảo ta đi lấy, chuyện Thần Linh an bài sao có thể nói thành trộm được?"
Năm đó nàng tin lời Lâm Phóng, vui vẻ đi học cách đánh lửa ở phương đông thần bí.
Sau khi trở về cũng được mọi người tôn sùng.
Lúc đầu hết thảy đều rất bình thường, thế nhưng đợi sau khi nàng chết thì lại không bình thường nữa.
Thần dụ đang yên đang lành bỗng dưng bị truyền thành kẻ trộm lửa, mặc dù uy danh của nàng không giảm, nhưng vẫn luôn cảm thấy khó chịu.
"Chờ chút!!"
Cô bé nói xong đột nhiên như là nghĩ đến cái gì.
"Chuyện ta bị truyền thành kẻ trộm lửa chẳng lẽ là bút tích của ngươi?"
Nàng trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Phóng.
Lâm Phóng chột dạ.
Cái này đúng là bút tích của hắn.
Vì hắn không muốn tự mình quản lý thế giới, cho nên thiên đạo của thế giới kia chính là một AI không có trí tuệ, chỉ sẽ thu thập những tiềm thức hắn tán phát, sau đó vận hành thế giới một cách tuần tự.
Mà trong tiềm thức của hắn, Prometheus chính là kẻ trộm lửa.
"Sao có thể a."
Lâm Phóng lộ ra vẻ mặt ấm ức.
Prometheus lại một mặt không tin, ánh mắt hồ nghi đảo quanh trên người hắn.
Lúc này, chôn cất tình yêu lại nghe ra được vấn đề: "Thảo nào hai người được đại đạo ngọn lửa ưu ái đồng thời lại không đánh nhau, thì ra cô bé này cũng không thật sự được đại đạo ngọn lửa ưu ái, mà là có thể mượn sức mạnh của đại đạo hỏa diễm."
"Mượn thế nào? Ta cũng có thể dùng như vậy mà."
Prometheus không cảm thấy có gì.
"Vậy còn mấy vị còn lại?"
"Vị này là A Cơ Mễ Đức tiên sinh, hắn có thể lay động thế giới."
Điểm này Lâm Phóng lại không nói sai.
Lực lượng của A Cơ Mễ Đức rất kỳ lạ, bản thân hắn không có quá nhiều lực lượng, tuy nhiên lại có thể tăng phúc lực lượng của bản thân.
Thông qua sự lý giải của hắn đối với thế giới, đối với toán học, lợi dụng các loại năng lực để tăng phúc bản thân, hoàn thành các việc không thể tưởng tượng nổi, cho nên sau khi hắn chết, lực lượng của hắn được định hình thành khả năng tăng phúc.
Nếu hắn toàn lực hành động thật sự có thể lay động thế giới.
"Theo ngươi nói thì hắn là một người hỗ trợ?"
Chôn cất tình yêu tò mò nhìn A Cơ Mễ Đức.
"Có thể hiểu như vậy."
Sau đó chôn cất tình yêu nhìn về phía hai người còn lại.
"Hai vị này quen quen nha."
Lâm Phóng lúc này lại có chút xấu hổ cười: "Vị này tên là Lý Nhĩ, là người sáng lập Đạo gia, vị bên cạnh hắn tên là Khổng Khâu, là người sáng lập Nho gia."
Chôn cất tình yêu: "......"
Hầu ca: "......"
Hai người đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn Lâm Phóng, ánh mắt giống như đang nhìn thần tiên.
"Ngươi không sợ chết sao?"
Người sáng lập Đạo gia?
Còn là Lý Nhĩ?
Thật sự không sợ Thái Thượng Lão Quân đến tìm gây phiền phức sao?
Bọn hắn đều nghe nói Thái Thượng Lão Quân vì truyền đạo, từng dùng tên giả Lý Nhĩ hành tẩu tại nhân gian, sáng lập vô số truyền thuyết, gây dựng danh tiếng vang dội, lúc này mới tạo điều kiện cần thiết cho việc truyền bá Đạo giáo.
Lâm Phóng thì buông tay, tương đối không biết xấu hổ nói: "Chuyện này không liên quan đến ta, chắc lại là vị tồn tại vô thượng nào đó sửa ý chí của ta, tạo ra hai thân phận này, ta oan uổng a."
Được thôi! Hắn giỏi tìm lý do quá.
"Ngươi thật biết cách tìm lý do cho mình đấy."
Chôn cất tình yêu cười lạnh một tiếng, ánh mắt vừa nhìn sang Khổng Tử.
Nho gia sao?
Nho gia cũng bắt nguồn sâu xa, dòng chảy dài tại Nhân tộc, thâm căn cố đế, lại không biết ai là người chấp bút.
Lời Lâm Phóng vừa nói mặc dù đang tìm lý do, nhưng lại không phải không có lý.
Toại Nhân Thị có thể, vậy Khổng Tử vì sao lại không thể?
Phía sau Nho gia có lẽ cũng như Toại Nhân Thị, có một vị tồn tại vô thượng thao túng ở phía sau, lúc này mới khiến cho Nhân tộc trong hàng vạn thế giới có từng Nho gia, từng Khổng Tử.
Ánh mắt của Chôn cất tình yêu dần u ám.
"Đúng rồi, tình hình hiện tại của Ma La thế nào?"
Từ lần Hồng Loan tinh động trước, đại lão Ma La này vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ đã rơi vào chốn ôn nhu không đứng dậy nổi sao?
"Hắn a... ngược lại là đủ hung ác."
Chôn cất tình yêu lộ ra nụ cười trêu chọc.
Lâm Phóng nhìn qua, tò mò hỏi: "Hắn làm gì?"
"Phật môn giỏi nhất việc bẻ uyên ương, cắt tơ tình, đoạn phiền não, dứt trần duyên."
"Nhưng việc này không dễ dứt được."
Chưa nói đến Ngọc Đế cùng chôn cất tình yêu trước sau nhúng tay, đây là Hồng Loan tinh động, duyên phận trời định, mỗi lần Hồng Loan tinh không động là lưu lại thiên cổ giai thoại.
Vậy mà giờ lại nói dứt là dứt sao?
"Vốn dĩ là dứt không được, nhưng hắn tương đối hung ác."
"Hung ác?"
Lâm Phóng càng khó hiểu.
"Đúng vậy, chính là tương đối hung ác." chôn cất tình yêu gật gật đầu, cố nén ý cười nói ra: "Phật môn có một loại phương pháp tu hành tên là khổ tu, là dùng nỗi đau nhục thể để đổi lấy sự bình tĩnh của tâm hồn và hạnh phúc ở kiếp sau."
"Để có thể chặt đứt tơ tình, Ma La đã tự mình cắt cái đó của mình."
Lâm Phóng: "......"
Giờ phút này, hắn cũng không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Hung ác!!
Quá độc ác!!
Ma La quả thực là kẻ tàn nhẫn số một tam giới!
Nói cắt là cắt ngay!
"Vậy có mọc lại được không?"
"Có thể là có thể, nhưng trước khi trở lại Ma giới thì hắn sẽ không chủ động cho mọc lại."
100 vị mỹ kiều nương đều là người của Nhân tộc, mỗi tộc đều khác nhau, tuổi thọ cũng khác nhau, có dài có ngắn, cho nên Ma La chỉ có thể chờ cho đến khi các nàng tự nhiên qua đời thì mới yên tâm để nó mọc trở lại.
Chắc đó là một khoảng thời gian rất dài.
Lâm Phóng hơi nghĩ một chút liền thấy Ma La quá ủy khuất rồi.
Ngọc Đế làm quá phận rồi.
Sao lại sắp xếp nhân duyên cho hòa thượng chứ.
Làm cho Ma La đến nông nỗi này...
"Nhưng mà cái gì mà sẽ không chủ động mọc lại, chẳng lẽ lại còn có chuyện bị động?"
Sau đó hắn liền thấy chôn cất tình yêu cười hắc hắc: "Lời ngươi nói giống như là ta định đi trị cho hắn vậy, ta là người như vậy sao? Con người ta đã thoát khỏi cái thú vị thấp kém rồi, ta không làm chuyện đó đâu."
Lâm Phóng: "???"
Ta nói ngươi định đi giúp hắn mọc trở lại à?
Lạy ông tôi ở bụi này à!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận