Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 364:: trầm mê trang bức Thông Địa Chân Nhân

Chương 364: Chìm đắm vào kỹ xảo trang bức của Thông Địa Chân Nhân
Theo lời giảng giải của Lâm Phóng, một bức tranh giang hồ hoa mỹ được bày ra trước mặt Thông Địa Chân Nhân. Nhất là cách trang bức trong đó có một phong cách riêng. Thông Địa Chân Nhân đây là lần đầu tiên biết rằng hóa ra bức còn có thể giả bộ như vậy, cái câu “Trời không sinh ta Lý Thuần Cương, kiếm đạo vạn cổ như đêm dài” đơn giản chính là dành riêng cho hắn mà làm ra vậy. Còn có câu kia “kiếm đến” lại càng đẩy sự trang bức lên đến đỉnh điểm.
Ngưu bức a.
Thông Địa Chân Nhân cảm thấy một cánh cửa mới mở ra trước mắt mình, cảnh giới trang bức của hắn sắp bước vào một tầng thứ mới, khí chất đã hoàn toàn không còn là vấn đề. Ai nói cao thủ nhất định phải áo trắng như tuyết, tuyệt thế phong hoa? Cái này càng không đáng chú ý, mới càng có thể giả bộ tốt bức a.
Lâm Phóng cũng giảng có chút cao siêu, giảng đến chính mình cũng miệng đắng lưỡi khô về sau, mới cuối cùng là dừng lại.
“Cho nên nói có thể hay không trang bức, đối với khí chất, hình tượng đều không liên quan, chủ yếu là xem ngươi có cái chất, có cái tâm đó không, chỉ cần có thể nắm chặt được loại cảm giác này, vậy ngươi có thể đạt tới cảnh giới thiên hạ không đâu không trang bức.”
Hắn lời nói thấm thía nhìn Thông Địa Chân Nhân. Lúc này Thông Địa Chân Nhân đã nghe đến ngây người, đừng nói hắn, ở đây không ai là không đờ người ra.
Hạt Tử Tinh nghe đến chảy cả nước miếng, rất nhiều tiểu ca ca, đại thúc cũng không tệ, chỉ là lão đầu kia hình tượng quá kém, trẻ tuổi một chút thì vẫn được. Tử Hà thì có chút nghe không hiểu, nhưng cảm giác được có vẻ rất lợi hại. Côn Bằng đã trở về cũng nghe đến rất mê mẩn, bất quá hắn là cảm thấy hứng thú với điểm tính toán miếu đường bên trên.
Thông Địa Chân Nhân lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lâm Phóng vội vàng hỏi: “Cái người tên Lý Thuần Cương đó kết cục thế nào?” Hắn từ trong câu chữ của Lâm Phóng nghe được một loại cảm giác anh hùng xế chiều. Điều này khiến hắn sinh ra một ý nghĩ không tốt.
“Chết.” Lâm Phóng buồn bực nói, “Trận chiến Quảng Lăng, lão kiếm thần một kiếm phá giáp hai ngàn sáu trăm, lui khỏi giang hồ, cuối cùng chết già rồi.”
Trong lòng Thông Địa Chân Nhân cũng có chút khó chịu. “Ai, trời cao đố kỵ anh tài a.”
“Đây cũng là chuyện không có cách nào, giang hồ đời nào cũng có nhân tài, thời đại thuộc về lão kiếm thần sau khi ông ta bại bởi Vương Tiên Chi thì đã không còn nữa rồi.”
“Vậy câu chuyện này ngươi nghe ai kể?” Thông Địa Chân Nhân kích động nhìn Lâm Phóng hỏi: “Ta muốn trò chuyện một chút với vị đại tài này, ta cảm thấy chúng ta hẳn là có không ít chủ đề chung.”
“Cái này......” Lâm Phóng lộ vẻ khó xử.
Cái này cũng không thể để hắn xuyên việt về tìm tổng quản được.
Vậy phải làm sao đây?
“Có vấn đề sao?” Thông Địa Chân Nhân thấy hắn mặt lộ vẻ khó xử, mở miệng hỏi.
“Cái này...... Ta cũng là ngẫu nhiên nghe được từ một tiên sinh kể chuyện, bây giờ qua lâu như vậy, thật sự là không biết làm sao đi tìm.”
“Thì ra là thế, vậy ngươi gặp được ông ta ở đâu?” Thông Địa Chân Nhân vẫn còn có chút không cam lòng.
“Cái đó...... Là một thành trì nhỏ ở Nam Thiệm Bộ Châu, ta thật sự không nhớ rõ nữa.” Lâm Phóng yếu ớt nói một câu.
“Ai.” Thông Địa Chân Nhân thở dài, xem ra là không thể tìm được vị tiên sinh kể chuyện này rồi. Hắn cảm thấy nếu có thể may mắn gặp được vị tiên sinh kia, vậy cảnh giới trang bức của hắn nhất định sẽ có một bước tiến rất lớn, nhưng bây giờ có được những điều này cũng đủ rồi.
Đáng tiếc.
Giải quyết xong Thông Địa Chân Nhân, Lâm Phóng nhìn về phía Hạt Tử Tinh. Tử Hà đã quyết định cùng hắn về Hoa Quả Sơn, Lâm Phóng cảm thấy có cần thiết phải lừa Hạt Tử Tinh qua đó luôn, gặp nhau tức là có duyên. Đáng tiếc Kim Thiền Tử đã về Linh Sơn rồi. Nếu không thì, Lâm Phóng lại có thể hi sinh một chút nhan sắc của Kim Thiền Tử.
“Sau này ngươi định đi đâu?” Hạt Tử Tinh bĩu môi, nói: “Còn có thể đi đâu? Chỉ có thể đi theo ngươi thôi, bây giờ lão nương coi như là một đầu ngã vào trong đó rồi, nếu ta một thân một mình yêu quái, nói không chừng đã chết không rõ ràng rồi.”
Thánh Nhân, Yêu Quốc, tái lập Tiệt giáo. Chuyện lớn như vậy, người như nàng không có chí tiến thủ này mà đến đó, tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt. Nếu là lúc trước, nàng khẳng định đã chạy càng xa càng tốt. Nhưng là sau một loạt thao tác thần kỳ của Thái Bạch Kim Tinh, không những không hố chết được Lâm Phóng, mà ngược lại là hố nàng, bây giờ nàng coi như muốn rời đi, e là Thiên Đình cũng sẽ không để lại cái người biết chuyện như nàng.
Cho nên nàng chỉ có thể đi theo Lâm Phóng thôi. Dù sao bên Lâm Phóng còn có Thánh Nhân giúp đỡ, chỉ cần không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng không có vấn đề gì. Lâm Phóng lại có chút ngoài ý muốn nhìn nàng. Ban đầu hắn còn tưởng rằng sẽ cần tốn không ít công sức mới có thể dụ Hạt Tử Tinh đi theo, không ngờ nàng lại chủ động như vậy, cái này đánh Lâm Phóng trở tay không kịp.
“Ngươi nghĩ cũng thấu đáo nhỉ.” Hạt Tử Tinh cười cười, nói: “Ta không có ưu điểm gì khác, trừ xinh đẹp ra thì chính là biết tự hiểu mình thôi.”
“Vậy được rồi.” Không cần tốn nhiều lời, Lâm Phóng cũng vui vẻ thoải mái. “Ngươi trước cứ cùng chúng ta đến Bắc Hải chi nhãn một chuyến, đợi làm xong nhiệm vụ, ta sẽ đưa ngươi về Hoa Quả Sơn, ta nói cho ngươi, Hoa Quả Sơn của chúng ta là nơi nhân tài đông đúc, phong cảnh như tranh vẽ, chờ ngươi đến Hoa Quả Sơn chắc chắn sẽ thích nơi đó.”
Hạt Tử Tinh đối với phong cảnh như tranh vẽ không có hứng thú, nàng tò mò hỏi: “Ở đó có soái ca không?”
“Đương nhiên là có.” Lâm Phóng không nghĩ ngợi mà trả lời: “Đại vương Hoa Quả Sơn ta là người nổi tiếng, là Mỹ Hầu Vương, dung mạo đó trong yêu tộc cũng là thuộc loại tuấn lãng phi phàm đấy.”
Hạt Tử Tinh nghe xong những lời này, trong mắt thoáng thấy lấp lánh mấy lần. Thông Địa Chân Nhân lúc này cũng nói theo: “Cái này ta có thể chứng minh, trong đám yêu quái, Tôn Ngộ Không cũng được coi là đẹp trai.”
Hạt Tử Tinh thấy cả Thánh Nhân cũng lên tiếng, liền lập tức tâm hoa nộ phóng, cảm thấy Mỹ Hầu Vương ở Hoa Quả Sơn mà chưa từng gặp mặt kia nhất định là loại đẹp trai đến mức hại nước hại dân, thì Thánh Nhân mới phải nói tốt như vậy.
“Vậy ta ngược lại là muốn đến Hoa Quả Sơn mở mang kiến thức một chút.”
Lâm Phóng cười hắc hắc.
Xong Hạt Tử Tinh, đám người tiếp tục tiến lên. Lần này lại không có xuất hiện chuyện yêu quái chặn đường, một đoàn người bình an vô sự đến Quy Khư Hải Thị. Trên đường đi, trừ việc Hạt Tử Tinh có chút nghi thần nghi quỷ, những người còn lại cũng vững như chó già, không hề sợ Thiên Đình hoặc Linh Sơn quay lại đánh bất ngờ. Có Tru Tiên kiếm trong tay, chính là có lực như thế.
Lâm Phóng đứng trên cát mịn dưới đáy biển, mà trước mặt hắn là một cái chợ phiên đầy khí tức mua bán. Chợ phiên cũng không có cửa lớn, chỉ có một cái khung cửa, trên khung cửa đóng bốn tấm ván gỗ rõ ràng là đã ngâm lâu rồi, trông như vừa mới tháo ra từ thuyền đắm, phía trên còn mọc ra mấy cây tảo biển, nằm sấp mấy con ốc biển. Mỗi tấm ván gỗ viết một chữ, ghép lại thành Quy Khư Hải Thị.
Lâm Phóng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong Quy Khư Hải Thị, quay đầu nhìn Côn Bằng. Côn Bằng không nói một lời, lặng lẽ đi lên phía trước. Nơi này hắn quen thuộc nhất, tự nhiên là do hắn dẫn đường đi tìm địa điểm có thể tiến vào hải nhãn Bắc Hải.
Bọn họ tiến vào chợ phiên. Khi đi qua cửa lớn chợ phiên không có cánh cửa kia, nước biển bị ngăn cách ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận