Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 689:: người đỏ thị phi nhiều

Chương 689: Người nổi tiếng lắm thị phi.
Tứ Đại Thiên Vương vẫn uy vũ, khí phách như cũ, bất quá trên trán lại thêm vài phần mệt mỏi, hiển nhiên là mấy ngày liền đại chiến khiến thể xác lẫn tinh thần đều rã rời. Sao lại cảm giác có chút yếu vậy? Chắc chắn là ảo giác thôi!! Lâm Phóng thản nhiên đi lên trước, đứng ở cửa chính Nam Thiên Môn.
“Đều trở về, không ai bị thương chứ?”
Tăng Trưởng Thiên Vương vốn đang mệt mỏi muốn ngủ, vừa ngẩng đầu nhìn lên, đã sợ đến suýt chút nữa ngã khỏi ghế. “Lâm, Lâm Phóng!!” Hắn một bộ mặt kinh hãi. Lâm Phóng thì lại im lặng. “Không phải, ngươi phản ứng kiểu gì vậy? Ta đáng sợ vậy sao?” Tăng Trưởng Thiên Vương nhếch mép, thầm nghĩ: “Chính ngươi đã làm những chuyện gì, tự ngươi không biết sao?” Lần trước Lâm Phóng đến Thiên Đình một chuyến, cả cây bàn đào đều bị làm trụi lá, đào sâu ba thước, linh thổ cũng bị đào hết, còn có linh đan diệu dược của Thái Thượng Lão Quân nữa. Mấu chốt là việc này cuối cùng không trả nổi. Nghe nói Thông Thiên Giáo Chủ vì bảo đảm hắn, liên tiếp mấy trận Tiên Kiếm trận đều bị tiêu diệt.
“Không có, ta vừa tỉnh ngủ, còn mơ màng thôi.” Tăng Trưởng Thiên Vương lập tức đổi chủ đề. “Ngươi tới đây làm gì?”
“Chẳng phải có chút việc tìm Ngọc Đế thôi, làm phiền ngươi cho mở cửa.” Lâm Phóng nở nụ cười ấm áp. Tăng Trưởng Thiên Vương trong lòng lại hơi rùng mình. Cái gì cơ? Tìm Ngọc Đế? Hắn bỗng dưng liền có một dự cảm chẳng lành. Lần trước Lâm Phóng tới, cũng là tìm Ngọc Đế, còn do Thái Bạch Kim Tinh tự mình tiếp đón. Lần này… Hắn nhìn quanh, không thấy ai cả. Lúc này Tăng Trưởng Thiên Vương mới coi như thật sự thở phào. “Ngọc Đế không tiếp khách.” Từ sau chuyện lần trước xảy ra, Ngọc Đế đối với Lâm Phóng chỉ có một thái độ: Không gặp, không gặp, ta không thấy.
“Hắn bị bệnh?” Lâm Phóng nhíu mày, bộ dáng rất quan tâm.
“Ngọc Đế sẽ không bị bệnh.”
“Vậy chắc không đến nỗi là ghét ta, không muốn gặp đó chứ?” Tăng Trưởng Thiên Vương khóe miệng co giật, nhưng vẫn cố nhịn tính tình nói: “Ngươi có gì cứ nói với ta, ta truyền đạt lại, Ngọc Đế có gặp ngươi hay không không phải do ta quyết định.” Hắn hiện tại chỉ muốn mau chóng đuổi Lâm Phóng, để hắn mau rời đi.
“Cũng được.” Lâm Phóng chỉnh lại câu chữ. “Chúng ta phụng mệnh truy tra Ma La, đuổi đến chân núi thiêng, gặp hắn giảng kinh giảng đạo…” Hắn mới nói được đến đây, Tăng Trưởng Thiên Vương liền đặt bút xuống. “Kia, cái đó, hay là ngươi vào đi.”
Lâm Phóng: “???”
Hắn nhìn bộ mặt tươi cười của Tăng Trưởng Thiên Vương, sao mà đột ngột thế? “Vậy là được vào? Ngươi không lừa ta đấy chứ?” Tăng Trưởng Thiên Vương một mặt ấm ức: “Sao có thể chứ, ta có dám lừa ai đâu, cái chuyện này thực sự không phải chuyện ta có thể nghe, nghe nhiều không tốt cho cơ thể, dễ chết yểu.” Ma La, chân núi thiêng, giảng kinh giảng đạo. Đây có phải chuyện mà một kẻ gác cửa như hắn có thể nghe sao? Lâm Phóng lập tức đánh giá hắn vài lần: “Ôi, vẫn rất thức thời.” Tăng Trưởng Thiên Vương mở cửa cho hắn, Lâm Phóng nghênh ngang tiến vào Thiên Đình.
Thiên Đình vẫn là Thiên Đình ấy. Tiên khí lượn lờ, đẹp không sao tả xiết. Nơi đây có những quái thạch lởm chởm, cầu vồng làm cầu, từng tòa kiến trúc nguy nga tọa lạc giữa mây, nhìn khiến người ta tâm thần thư thái. Còn có những tiên nữ thành từng tốp bay lượn trên không trung, tay nâng giỏ hoa, y phục rực rỡ tung bay, trên mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Lâm Phóng đi trong đó, cảm giác tâm tình cũng rộng mở hơn nhiều.
Sau đó… “Là Lâm Phóng!!”, “Lâm Phóng tới.”, “Chạy mau, đừng để hắn bắt được.”, “Hắn vào bằng cách nào?” Không biết ai hô lên một tiếng, sau đó các tiên nữ lập tức tan tác như chim muông. Vẻ yên bình vốn có trong nháy mắt biến mất, tất cả đều trở nên hỗn loạn. Các nàng đều nghe kể về hành động của Lâm Phóng trước đây, hơn nữa dưới sự xúi giục của những người có tâm, Lâm Phóng đã bị nói thành yêu ma ăn thịt người, đáng sợ kinh hồn. Thanh danh của Lâm Phóng ở Thiên Đình gần như có thể dọa trẻ con nín khóc.
Lâm Phóng: “…” Hắn nhìn Thiên Đình trống trơn, yên lặng thở dài: “Người ta sợ nổi danh, heo sợ béo, lời này quả nhiên là chí lý, mới có chút tên tuổi liền bị tiên nữ hiểu lầm rồi.”
Lâm Phóng cũng không có tâm tư đi dạo, định đi thẳng đến Lăng Tiêu Bảo Điện. Bất quá còn chưa đi thì Thái Bạch Kim Tinh đã tới. “Lâm Phóng tiểu hữu, lần này đến cần làm chuyện gì vậy?”
“À, là Thái Bạch đạo hữu, ta lần này đến vì chuyện của Ma La.”
“Vậy đi theo ta.”
“Đa tạ Thái Bạch đạo hữu.” Hai người hàn huyên đôi chút. Bất quá trong lòng nghĩ gì, chỉ có hai người bọn họ biết.
Trên đường đi.
“Lâm Phóng đạo hữu đến vội vàng như vậy, chắc là có chuyện lớn xảy ra đi?”
“Cũng không tính là đại sự gì, chỉ là chúng ta đuổi Ma La đến chân núi thiêng thì bị hắn trốn thoát, cho nên ta muốn nhờ Ngọc Đế giúp chút, tìm chút tung tích của Ma La.”
“Thì ra là vậy, đây vốn là phận sự của Thiên Đình ta.” Thái Bạch Kim Tinh sắc mặt vẫn bình thường, trong lòng thì cười lạnh. Tìm Ma La? Ha ha! Ta tìm cho ngươi cái rắm ấy!! Đến lúc đó cứ tùy tiện qua loa rồi lại đẩy vấn đề cho ngươi là xong.
“Vậy thì tốt quá.” Lâm Phóng vô tư gật đầu: “Trước khi đến ta còn sợ Thiên Đình không ra sức nữa chứ.”
“Thiên Đình ta là cơ quan quản lý tam giới, chuyện lớn như vậy sao có thể lười biếng.”
Lâm Phóng trong lòng cũng cười lạnh. “Đúng rồi, có chuyện này ta muốn nói với ngươi, trước khi đến, ta sợ Thiên Đình không xuất lực, nên đã nhờ bọn chôn cất tình yêu tuyên truyền một chút, là ta bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thôi, không sao chứ?”
Thái Bạch Kim Tinh trong lòng run lên một cái. Tuyên truyền?
“Ngươi đã tuyên truyền cái gì?”
“Cũng không có tuyên truyền gì nhiều, chỉ nói Thiên Đình phái ta đến trừ ma thôi, sau đó để nhanh chóng bắt Ma La, Thiên Đình quyết định trong ba ngày sẽ tìm ra chỗ của Ma La.”
Thái Bạch Kim Tinh: “Phốc!!” Hắn thực muốn phun hết nước bọt mặn trong miệng ra a. Ba ngày? Bảo hắn đi đâu mà tìm Ma La đây?
“Kia cái đó, đối với Thiên Đình việc này không khó chứ? Bên dưới rất nhiều người đang chờ đấy.”
“Không khó, không khó.” Thái Bạch Kim Tinh thực sự không có tâm tình nói chuyện phiếm. Hai người rất nhanh đã đến Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn hai người, biểu tình như vừa ăn phải phân. “Lâm Phóng, sao ngươi lại tới nữa?” Hắn cũng chẳng khách sáo gì.
“Ta đương nhiên là đến cầu Ngọc Đế giúp đỡ rồi.”
“Vậy ngươi cứ nói chuyện đi, có gì ta có thể giúp thì sẽ giúp.”
Lâm Phóng lặp lại lời vừa nói. Ngọc Đế nghe xong, nhìn sang Thái Bạch Kim Tinh, Thái Bạch Kim Tinh lĩnh hội ý tứ của Ngọc Đế, nhanh chân bước lên phía trước, đến trước mặt Ngọc Đế.
“Chuyện này ngươi sắp xếp, kéo dài thời gian là được.”
Quả nhiên là vậy. Thái Bạch Kim Tinh mặt đầy khổ sở.
“Bệ hạ, e là không được.”
Ngọc Hoàng Đại Đế vẻ mặt nghi hoặc: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong sao?”
“Không phải, là…” Hắn kể lại những lời Lâm Phóng vừa nói chưa hết. Ngọc Hoàng Đại Đế sau khi nghe xong, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt mộng mị nhìn Lâm Phóng. Tiểu tử này!! Đúng là một kế hoạch tuyệt hậu a. Thế này thì còn chơi thế nào được nữa?
Còn Lâm Phóng thì tỏ vẻ nghi hoặc: “Có vấn đề sao?”
Ngọc Hoàng Đại Đế: “…”
“Không có vấn đề, không có chút vấn đề nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận