Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 75: Tốt nhưng chịu không được tiểu cô nương

Chương 75: Tốt nhưng không chịu nổi tiểu cô nương Sáng sớm hôm sau. Cánh cửa lớn của Tàng Kinh Các phủ đầy bụi ba tháng, đón ánh mặt trời từ từ mở ra. Hầu Ca và Lâm Phóng đã đứng ngay tại cửa chính. Trên khuôn mặt hai người đều mang một vẻ vui sướng cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, tuy nói trong Tàng Kinh Các có rất nhiều công pháp đáng để hai người học tập, nhưng mà đợi ba tháng, ai mà chịu nổi chứ. May mà, cuối cùng cũng sống qua được. Từ nay về sau, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi. Hai người sải bước đi ra ngoài.
Đứng ở cửa là ba sinh vật, hai con sư tử đá, cùng một ông rùa biển. Nhìn bộ dạng của bọn chúng, chắc là đang chờ hai người đi ra. Hai con sư tử đá thấy bọn họ đi ra, vội vàng cúi đầu nói: "Chúc mừng Tôn tiên sư bế quan trở về, chúng ta cung kính đợi đã lâu."
Còn Lâm Phóng thì vừa liếc mắt đã thấy ông rùa biển. "Ông rùa biển!!" Cậu mở chân ngắn nhỏ, chân phát lực, chậm rãi đi tới trước mặt ông rùa biển. Trên mặt còn mang theo nụ cười vui mừng.
"Sao ông lại tới đây ạ?"
"Ngư Tiểu Lộ đâu, nàng có đến không??" Lâm Phóng rướn cổ lên, nhìn phía sau ông rùa biển, nhưng vừa mới nhoài ra, cậu bỗng nhiên ý thức được Ngư Tiểu Lộ là cá, hình như không thể lên bờ được.
"Ha ha, nàng a~~" Ông rùa biển giọng điệu có chút cổ quái: "Nàng ở dưới ao chờ ngươi đó, có kinh hỉ đó nha."
"Kinh hỉ?" Lâm Phóng rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn ông rùa biển.
"Chờ về rồi, ngươi sẽ biết." Ông rùa biển cười nói.
Lâm Phóng cũng không hỏi gì thêm, cười nói: "Vậy chúng ta nhanh về đi."
"Cũng được." Ông rùa biển cười nhìn về phía Hầu Ca, nói: "Tôn tiên sư vừa mới bế quan xong, chắc hẳn cũng có chuyện của mình phải xử lý, chúng ta liền không làm phiền nữa." Nói xong, ông dùng vây cá đưa Lâm Phóng đặt lên lưng mình. Lâm Phóng quay đầu, vẫy chân ngắn nhỏ về phía Hầu Ca: "Hầu Ca, ta đi trước nhé."
"Đi đi, đi đi." Hầu Ca không quan trọng phất phất tay, cười nói: "Vừa vặn ta lão Tôn ở chỗ này nhẫn nhịn ba tháng, ra ngoài đương nhiên phải hảo hảo hoạt động gân cốt một chút." Hắn hoạt động tứ chi và đầu. Răng rắc rung động. Hầu Ca rõ ràng không nói gì, nhưng những người ở đây đều có cảm giác sư tử tỉnh giấc. Đó là một loại cảm giác nguy hiểm không thể xóa bỏ.
Hầu Ca cười. Một cú nhảy vọt, hắn đã trực tiếp nhảy vào mây, khi rơi xuống đã không biết là ở bao nhiêu mét bên ngoài. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một trận bụi mù bốc lên trời, và chim thú hoảng hốt bỏ chạy.
"Ông rùa biển, chúng ta đi thôi." Lâm Phóng thu tầm mắt lại, nhỏ giọng nói.
"Vậy ngươi ngồi vững vào nhé." Ông rùa biển cười nói.
Lâm Phóng ban đầu vẫn không hiểu ngồi xuống là có ý gì, chẳng lẽ ông rùa biển đi, có thể như một cơn gió cuốn người ta chạy mất hay sao. Nhưng rất nhanh, cậu đã biết thế nào là một cơn gió. Ông rùa biển mở rộng bước chân, nhanh chân về phía trước, ban đầu tốc độ không nhanh, nhưng rất nhanh tốc độ liền tăng lên. Xung quanh tất cả đều là gió. Gió lạnh táp vào đầu Lâm Phóng. Lâm Phóng ngơ ngác. Từ cái ngày làm rùa đầu tiên, cậu chưa từng nghĩ rằng nó lại kích thích đến vậy. Tốc độ này, thật là rùa đen chạy sao? Ông là đang tham gia cuộc thi chạy rùa thỏ đấy à?
Lâm Phóng đang nghĩ thì mất thăng bằng, cậu suýt nữa đã từ trên lưng ông rùa biển bay ra ngoài. Cậu tay mắt lanh lẹ, dùng móng vuốt trên chân ngắn nhỏ ôm lấy khe hở trên lưng ông rùa biển, lúc này mới không bị văng ra ngoài. Ông rùa biển vẫn đang chạy. Tốc độ nhanh kinh người. Rất nhanh đã từ Tàng Kinh Các chạy đến ao nước trong núi. Ở bên cạnh ao nước, ông rùa biển bỗng nhiên phanh gấp lại. Lâm Phóng không chú ý, trực tiếp từ trên lưng ông rùa biển bay ra ngoài, ngã xuống tảng đá lớn bên cạnh ao nước.
"Ái da!!" Cậu phát ra một tiếng kêu thảm thiết. May mà cũng không sao. Rùa biển vốn dĩ là sinh vật tăng trưởng về phòng ngự, hơn nữa với tu vi hiện tại của ông, đạn chưa chắc đã có thể gây tổn thương cho ông, huống chi chỉ là bị quẳng một chút. Lâm Phóng rất nhanh bò dậy. Nhưng ngay khi cậu thấy rõ mọi thứ, cậu cảm giác bốn chân của mình cách mặt đất. Loại cảm giác này, trước kia phần lớn đi kèm với cảm giác mềm mại, nhưng lần này thì không giống. Lần này có chút mát, lại còn rất ẩm ướt.
Lâm Phóng duỗi dài đầu, nhìn ra sau, sau đó trước mắt liền sáng lên. Một tiểu la lỵ mặt tròn cực kỳ dễ thương đang dùng bàn tay mập mạp túm lấy mai rùa của cậu, hai con mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào cậu. Nàng đánh giá Lâm Phóng, Lâm Phóng cũng đang quan sát nàng.
Đại khái vóc dáng cao khoảng một thước, có lẽ còn thấp hơn một chút. Làn da trắng nõn không tưởng nổi, đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ mập mạp, một mái tóc xoăn dài, mang theo chút phong tình dị vực. Đáng yêu không chịu nổi!! Linh hồn lão phụ thân trong lòng Lâm Phóng đang thiêu đốt hừng hực.
"Nếu mà lừa được về nhà làm con gái, đơn giản không thể hạnh phúc hơn."
Tiểu cô nương nhìn cậu, trên mặt bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, răng trắng lộ ra, mặt mày đều cười thành hình trăng khuyết. Lâm Phóng cảm thấy trái tim mình tan chảy.
Ngư Tiểu Lộ thấy Lâm Phóng nhìn chằm chằm nàng thì trong lòng vui không tả xiết. Trước kia Lâm Phóng chưa bao giờ nhìn nàng như vậy cả.
"Lâm Phóng, Lâm Phóng, ta đẹp không?" Ngư Tiểu Lộ mong đợi nhìn cậu.
Lâm Phóng lập tức giơ một chân ngắn nhỏ lên. Coi như là ngón tay cái, dù sao muốn bắt cậu làm ra ngón tay cái cũng hơi khó. Cậu từ tận đáy lòng nói: "Cực kỳ đáng yêu!!"
Ngư Tiểu Lộ cười càng vui vẻ hơn.
"Ông rùa biển quả nhiên không có gạt ta, ngươi thật thích cái ngạc nhiên này." Ông rùa biển ở một bên nghe xong thì nhếch miệng. Vẻ mặt của ông phảng phất như đang nói: "Lão phu lúc nào lừa ai bao giờ."
Nhưng thấy hai tiểu gia hỏa thân thiết vui vẻ như vậy, trên mặt ông vẫn mang theo nụ cười như một người cha, sau đó cúi đầu rồi lặn xuống ao nước trong núi.
Lâm Phóng lúc này mới ý thức được, cậu vẫn chưa biết cô thiếu nữ trước mặt là ai. Mà đối phương lại biết tên mình.
"Tiểu cô nương, ngươi tên là gì vậy? Trước đây sao chưa thấy ngươi? Chẳng lẽ là tiểu đạo đồng ở ngọn núi nào sao?" Lâm Phóng nghi hoặc nhìn nàng.
Tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, sau đó lại nháy mắt mấy cái. Rất nhanh, trong ánh mắt nàng đã có hơi nước, một tiếng khóc nấc vang lên.
"Ô ô ô, ngươi không nhận ra ta." Lâm Phóng thấy cảnh này, cũng ngơ ngác!! Tình huống gì vậy? Sao ta lại không nhận ra ngươi chứ? Hai ta không phải mới quen sao, trước đây cũng chưa từng gặp mà!!!
Ở dưới mặt nước, ông rùa biển thấy cảnh này, khẽ thở dài, lắc đầu, một vẻ mặt tiếc nuối, sau đó quay người xuống hạ lưu. Nhưng ông không hề chỉ điểm gì. Con cháu tự có phúc của con cháu, Lâm Phóng chắc chắn sẽ có cách.
Ngư Tiểu Lộ thấy Lâm Phóng ngơ ngác, vậy mà còn không nhận ra bộ dáng của nàng, trong lòng sinh ra mấy phần bất mãn.
"Hừ! ╭(╯^╰)╮"
"Không vui!!"
"Ngươi vậy mà không nhận ra ta!!!"
Lâm Phóng càng không hiểu gì: "Ta phải biết ngươi là ai sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận