Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 163:: có lòng không đủ lực

Chương 163: Có lòng không đủ lực Lâm Phóng liền tựa như một kẻ cầm đầu bán hàng đa cấp, gieo rắc đủ loại ngôn từ tẩy não khắp Hoa Quả Sơn, Ngạo Lai Quốc, Đông Thắng Thần Châu, và một phần khu vực ở Nam Thiệm Bộ Châu. Không phải hắn không muốn truyền rộng hơn, khuếch tán tin tức trực tiếp ra tam giới tứ châu. Mà là hiện tại còn chưa phát triển hoàn toàn Hoa Quả Sơn, vẫn chưa thể tiêu hóa hết quá nhiều yêu quái. Bước chân đi quá nhanh, rất dễ bị vấp. Hơn nữa, đối với đám lão hầu tử ở Hoa Quả Sơn mà nói, có thể thấy được Hoa Quả Sơn phồn vinh, vui vẻ như bây giờ đã là vô cùng mãn nguyện. Đến cả 72 động Yêu Vương cũng trở nên rất tích cực, chủ động phối hợp mọi công việc của Hoa Quả Sơn, thậm chí còn tranh nhau làm việc bẩn việc nặng, cứ như từng con ong mật cần cù vậy. Trước kia bọn họ còn có chút tâm tư riêng, chỉ là e ngại thực lực tuyệt mạnh của Hầu Ca mới không dám biểu lộ ra. Nhưng bây giờ, nhìn thấy tình thế phát triển của Hoa Quả Sơn, bọn họ hoàn toàn không có ý đồ khác. Hoa Quả Sơn hiện tại tuyệt đối có tiềm lực trở thành một thế lực cấp cao trong tam giới. Chỉ cần họ có thể giữ vững được vị trí bây giờ, thì tương lai sẽ là những bậc nguyên lão của một thế lực lớn. Đây có lẽ là ngọn núi cao nhất mà họ có thể đạt tới trong đời. Còn có ai dám hai lòng chứ? Họ trung thành còn không kịp ấy chứ! Tiểu ô quy vạn tuế! Mỹ Hầu Vương vạn tuế! Ta nguyện vì Hoa Quả Sơn cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, vứt bỏ đầu lâu, vung vãi nhiệt huyết, cống hiến hết mọi sức lực, ép khô đến giọt m.á.u tươi cuối cùng!
Hoa Quả Sơn cũng đang phát triển nhanh chóng nhờ sự nỗ lực của mọi người. Trước đây, Hoa Quả Sơn chỉ là một ngọn núi, còn bây giờ thì đã mang dáng dấp một bang của nhân tộc, toàn bộ thành phố xây dựng dựa lưng vào núi, chân núi có từng mặt tường cao do yêu quái hệ thổ dùng t.h.i.ê.n phú thần thông tạo dựng nên. Sau đó, Long tộc Trận pháp Sư lại khắc lên các trận văn "không thể phá vỡ" để gia cố. Một con đường rộng lớn dẫn thẳng lên đỉnh núi. Mà hai bên đường là những dãy nhà mới xây, với đủ các phong cách khác nhau, cả lộ thiên và không lộ thiên. Thậm chí có những nhà còn xây trực tiếp trên cây, thành tổ chim hay nhà trên cây. Bởi vì quá nhiều yêu tộc tràn vào Hoa Quả Sơn, Lâm Phóng quyết định để những yêu tộc này tự giải quyết vấn đề nhà ở, tự xây nhà ở khu vực đã được quy hoạch của Hoa Quả Sơn. Và đương nhiên, lũ yêu quái xây nhà kiểu gì thoải mái thì xây thôi.
Dân số Hoa Quả Sơn ngày càng đông, theo đó mà các loại hình kinh doanh buôn bán cũng sinh ra. Có người thành thạo một nghề liền làm luôn ở nhà mình. Thậm chí có cả người mở tiệm cơm. Lâm Phóng còn cất công đi nếm thử, mùi vị cũng không tệ. Nghe nói yêu quái kinh doanh tiệm cơm này trước kia từng được tiệm cơm của nhân tộc nhận nuôi, từng đưa tiễn ba vị đầu bếp nên dần dà mà học được tay nghề nấu nướng giỏi.
Ngoài ra, Hồ Yêu Vương cũng tìm được một mối làm ăn. Nàng không biết dùng t.h.ủ .đ.o.ạ.n gì mà tập hợp được một đám nữ yêu da trắng, xinh đẹp, chân dài, tìm Lâm Phóng xin cấp một mảnh đất để mở một loại hình dịch vụ nào đó. Đối mặt với ngành nghề xưa cổ nhất này, Lâm Phóng chỉ có kính phục thôi!
“Ngươi cứ nói là có phê duyệt hay không đi, nếu ngươi dám lắc đầu, có tin ta gọi ngươi giờ đối với ta m.ưu đ.ồ làm loạn không?”
Hồ Yêu Vương đập văn bản tài liệu phê duyệt lên mặt bàn. Lão hầu tử đang xử lý văn kiện nghe vậy ngẩng lên nhìn, sau đó lẳng lặng đi ra khỏi phòng, trước khi ra còn đóng cửa lại cho Lâm Phóng.
Lâm Phóng: “…” Hắn ngẩng lên nhìn Hồ Yêu Vương: “Ta có nói không đồng ý đâu, ngươi đừng k.í.c.h. .đ.ộ.n.g vậy.” “Hừ! Coi như ngươi thức thời.” Hồ Yêu Vương đắc ý nhìn Lâm Phóng.
“Vậy ngươi nói định mở ở đâu?” Lâm Phóng cầm bản vẽ quy hoạch Hoa Quả Sơn lên xem, mắt nhìn những khu vực còn lại, cuối cùng chọn một khu vực xem ra còn phồn hoa. Vừa đông người lại còn gần khu phố thương mại.
“Chọn chỗ này đi.”
Hồ Yêu Vương nhìn khu đất, mắt liền sáng rực lên. Ở khu này làm gì cũng giàu, chứ đừng nói làm loại hình kinh doanh của nàng, đây chắc chắn là đếm tiền mỏi tay.
“Ngươi tốt bụng vậy à?” Hồ Yêu Vương nghi ngờ nhìn Lâm Phóng. Sự việc khác thường ắt có vấn đề, giữa hai người không có mối giao tình nào, Lâm Phóng không duyên không cớ cho nàng một vùng đất lớn như vậy, chắc chắn có điều lạ.
“Ngươi làm cái này cũng có lợi cho Hoa Quả Sơn.” “Vừa có thể tăng sức mua, lại vừa để mấy tên có tinh lực không có chỗ xả này xả hết tinh lực.” “Đối với Hoa Quả Sơn mà nói, có lợi mà không có hại.” “Vậy thì ta có gì mà không phê.” Hồ Yêu Vương hiểu rõ.
Lâm Phóng nói tiếp: “Mà cái sinh ý này của ngươi còn có thể hợp tác với ông chủ tiệm cơm, đến lúc đó để hắn cung cấp đồ ăn thức uống cho ngươi.” “Còn ngươi thì chỉ cần tăng giá lên rồi bán thôi.” “Đúng là phi thương bất phú.” Hồ Yêu Vương nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng. Nếu mà theo lời Lâm Phóng, đến lúc đó khách ít rượu vào, lại thêm mỹ thực, mỹ nữ yêu ôm trong ngực thì tiền bạc cứ thế mà lăn vào thôi.
“Cái này hay đấy, ngươi còn ý tưởng tương tự nào nữa không?” Nàng mong chờ nhìn Lâm Phóng.
“Đương nhiên còn, nếu mà ngành dịch vụ có thể làm, vậy thì chơi xúc xắc kiểu này cũng được.” “Đến lúc đó ngươi mở hết cái đó nữa thì làm thành dây chuyền dịch vụ.”
Sau khi k.í.c.h. .đ.ộ.n.g, Hồ Yêu Vương lại có vẻ nghi ngờ.
“Nhưng mà ta đâu có rồng a?” “Đông Hải thì có, nhưng ta không có bản lĩnh thuyết phục một con rồng đi làm cái này. Long tộc bọn họ cao ngạo, không coi chúng ta ra gì.”
Lâm Phóng cũng nhất thời không biết phải nói gì.
“Không phải chuyện rồng hay không rồng.” “Thôi, ngươi cứ làm cái này đã rồi nói, còn lại tính sau.” Hồ Yêu Vương gật gù.
Nhưng nàng cũng không đi, vẫn cứ nhìn Lâm Phóng.
“Còn có chuyện gì?” “Cũng không có gì, chỉ là ngươi giúp ta chuyện lớn vậy, ta muốn báo đáp ngươi một chút.” Hồ Yêu Vương ngượng ngùng nói.
“Báo đáp?” Lâm Phóng đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Chính là….” Hồ Yêu Vương càng thêm xấu hổ.
Lâm Phóng mặt mày cũng trở nên kỳ quái. Ừm??
“Dù sao người ta cũng là nữ nhi, ở Hoa Quả Sơn không có chỗ dựa thì thiệt thòi lắm, đại vương thì ta không dám mơ, ngươi thực tế cũng không tệ, thực lực mạnh, còn trẻ, quyền cao chức trọng, lại có tài.”
Đây là đang nói mình sao? Mà hình như đúng là mình, oa ca ca két! Lâm Phóng có chút lâng lâng.
Nhưng hắn vẫn nghĩa chính ngôn từ từ chối Hồ Yêu Vương. Không phải hắn không để ý Hồ Yêu Vương, mà là lòng có thừa mà sức không đủ thôi. C.ứ.n.g nhắc điều kiện không đủ. Mặc dù đã là Địa Tiên, nhưng cũng giống Hầu Ca, Lâm Phóng cho tới bây giờ vẫn không hóa hình, vẫn giữ nguyên hình dáng tiểu ô quy. Còn Hồ Yêu Vương thì cao một mét tám, da trắng, xinh đẹp, chân dài, dáng người thì khỏi nói, lại còn mang mị lực của một người phụ nữ trưởng thành.
“Nếu ngươi không yên tâm thì cho ta một phần cổ phần danh nghĩa là được.” “Ngươi kinh doanh cái này, ta đảm bảo không ai dám đụng vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận