Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 91: Phổ thông liên tục quyền

Chương 91: Quyền liên hoàn bình thường Lâm Phóng tung một quyền vừa rồi vẫn chưa đủ, cũng không nản chí. “Vừa rồi chỉ là một quyền bình thường của ta thôi, tiếp theo là quyền liên hoàn bình thường.” “Âu lạp âu lạp âu lạp......” “Mộc đại mộc đại mộc đại......” Lâm Phóng bắt đầu liên tục vung quyền lên tảng đá lớn kia. Một quyền nhanh hơn một quyền, một quyền hung ác hơn một quyền, mỗi một quyền đều khiến mặt đất rung chuyển, chẳng mấy chốc xung quanh mặt đất đã bắt đầu nứt toác, nhưng tảng đá vẫn bình yên vô sự. Thậm chí mặt đất dưới tảng đá cũng chẳng hề gì. Lâm Phóng nắm đấm vung lên tảng đá, giống như trâu đất xuống biển, không ăn thua gì cả. “Quả nhiên là một khối đá rất cứng a.” Hắn dừng lại cảm thán một câu. Mà lúc này Hoàng Ly đã xem đến ngây người, sau khi biến lớn, mỗi một quyền của Lâm Phóng đều cực kỳ khủng bố. Yêu thú dưới cảnh Linh Hải, e là một quyền cũng không đỡ nổi. Ít nhất nàng cảm thấy mình không thể đỡ được một quyền của Lâm Phóng. Nhưng tiêu hao cũng lớn! Vừa rồi chỉ trong chốc lát, linh lực trong một Linh Hải của Lâm Phóng đã tiêu hao hơn một nửa, cứ theo tốc độ này, rất nhanh một Linh Hải của hắn sẽ trống rỗng. May mà, hắn còn tám Linh Hải đầy ắp. Hơn nữa còn một Đan Điền. Nguồn năng lượng dự trữ này quá sung túc, đến mức Lâm Phóng căn bản không cảm thấy mệt. “Lâm ca, cái quyền bình thường này của huynh có vẻ không được rồi?” Hoàng Ly nhìn tảng đá chẳng hề suy suyển kia, cười nói. “Không sao, quyền bình thường không được, ta còn có một quyền nghiêm túc.” “Quyền nghiêm túc?” Hoàng Ly nghi hoặc nói: “Vậy lợi hại lắm sao?” “Đương nhiên là lợi hại hơn nhiều.” Lâm Phóng cười đáp: “Ba La Tư biết không? Chính là thua ở chiêu này, chỉ cần tung chiêu này ra, thần cản giết thần, phật cản giết phật, mà lại chỉ dùng một quyền.” “Lợi hại vậy sao!!” Hoàng Ly sợ ngây người. Nàng không ngờ quyền nghiêm túc lại là một chiêu lợi hại như vậy. Một chiêu có thể giải quyết Thần Phật, quá lợi hại!! Còn cái gì Ba La Tư kia, tuy không biết là ai, nhưng nghe thôi đã thấy rất lợi hại rồi. Ngay cả Nhược Thủy đang rảnh rỗi buồn chán tắt điện thoại nghe lén cũng phải giật mình sửng sốt một chút. Ba La Tư?? Tuy không biết là ai. Nhưng nghe cái tên thôi, luôn cảm thấy rất lợi hại. Chỉ có cường giả mới có thể khống chế một cái tên bá khí như vậy. “Vậy Lâm ca, huynh nhất định phải cho ta xem chút, ta muốn nhìn, ta muốn nhìn!!” Lâm Phóng mỉm cười, khoát tay. “Ngươi đừng gấp.” “Chiêu này tuy uy lực rất lớn, nhưng ta cũng chưa luyện được toàn bộ, chỉ coi như là luyện được một chút da lông thôi, nên uy lực đương nhiên chưa thể đánh tới Thần Phật được.” Hoàng Ly hơi thất vọng, nhưng vẫn hỏi: “Vậy bây giờ Lâm ca huynh thi triển được bao nhiêu?” “Nhiều nhất là tăng gấp đôi thực lực đi.” “Một, gấp đôi!!” Hoàng Ly lại một lần sợ ngây người. “Thật mạnh!!” “Cái quyền nghiêm túc này mà lại có thể tăng gấp đôi thực lực, mà vẫn chỉ là da lông, vậy nếu như học được hoàn toàn, có thể tăng thêm bao nhiêu lực lượng nữa?” “Thảo nào có thể đánh chết cả Thần Phật.” “Lâm ca, huynh mau thi triển thử cho ta xem đi.” Nàng một mặt mong chờ nhìn Lâm Phóng. Lâm Phóng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, tim bắt đầu tăng tốc. Thình thịch thình thịch!! Tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một cái máy đóng cọc vô tình. Theo trái tim không ngừng tăng tốc, huyết dịch trong người hắn cũng không ngừng lưu động nhanh hơn. Rào rào!! Huyết dịch của Lâm Phóng bắt đầu sôi trào. Máu lưu thông trong mạch máu như không phải máu tươi, mà là dung nham. Lâm Phóng cảm giác trong tim mình như có một ngọn núi lửa sắp phun trào. Oanh! Khi khí huyết trên người Lâm Phóng tụ lực đến đỉnh phong, bỗng nhiên bộc phát, một cột khí huyết lang yên tráng kiện từ đỉnh đầu hắn bốc lên. Lúc này, hắn cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ. Lâm Phóng mở choàng mắt, rồi vung mạnh một quyền về phía trước. “Quyền nghiêm túc!!” Một quyền vừa tung ra, không khí xung quanh bị nén đến hóa thành làn sóng khí màu trắng tỏa ra bốn phía. Hoàng Ly cũng mắt không chớp nhìn chằm chằm nắm đấm của Lâm Phóng. Chỉ nhìn thôi, nàng cũng có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong một quyền này. Đó là lực lượng chỉ cảnh Thần Tàng mới có. Không ngờ con rùa nhỏ lại không một tiếng động tu luyện đến cảnh giới Thần Tàng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, e là sẽ gây ra một cơn sóng lớn trong đám linh thú ở Linh Đài Sơn. Cho nên, Hoàng Ly càng thêm mong chờ vào một quyền này. Nàng nuốt một ngụm nước bọt. Khi nắm đấm tiếp xúc với tảng đá, trong nháy mắt đó, nàng dường như thấy không khí đều bị bóp méo. Rắc! Một vết nứt xuất hiện trên tảng đá. Từng đạo linh vận quang mang chói mắt từ trong viên đá tiêu tán ra. “Ting! Đã kiểm tra đo lường được năng lượng linh quang phong phú.” “Phẩm chất thượng thừa.” “Có muốn nạp vào điểm tích lũy?” Âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên. Lâm Phóng nhìn những luồng linh vận quang mang đẹp đẽ cực kỳ đang trôi nổi trong không trung trước mặt, hắn không nói hai lời liền lựa chọn đồng ý. Không cần biết mấy thứ này là gì, điểm tích lũy mới là quan trọng nhất. Thế là những linh vận quang mang còn đang phiêu đãng trong không trung bắt đầu di chuyển về phía hắn. Cuối cùng đều bị hắn thôn phệ sạch sẽ. “Điểm tích lũy +5726” “Điểm tích lũy hiện tại: 5974” Ngọa Tào!! Lại hơn năm ngàn...... Nếu đánh thêm vài cái, sau này tha hồ điểm tích lũy, không phải lo nữa rồi. Trong lòng Lâm Phóng bừng lên ngọn lửa. Hắn vội nhìn Hoàng Ly: “Còn loại đá này không?” Lúc này Hoàng Ly còn đang chìm trong sự kinh hãi trước việc Lâm Phóng thật sự cạy được tảng đá này, bỗng nhiên bị Lâm Phóng hỏi vậy, theo bản năng gật đầu. “Có thì có, nhưng......” “Có vấn đề?” Lâm Phóng hơi nhíu mày. “Cũng không hẳn là vấn đề, chỉ là tảng đá kia ở trên chủ phong.” Chủ phong, nơi ở của Bồ Đề tổ sư. “Lâm ca, huynh còn muốn đi không?” “À, vậy thôi, quên đi.” Lâm Phóng túng. Đến nhà tổ sư đập đá, chẳng phải là người già thắt cổ chán sống à? Thôi thôi!! Ta cũng không cần đến mấy nghìn điểm tích lũy này. Hoàng Ly nhìn hắn, “phốc” một tiếng bật cười: “Lâm ca, vẻ mặt vừa rồi của huynh buồn cười quá.” Lâm Phóng nhe răng với nàng. Nhưng Hoàng Ly căn bản không sợ hắn. Lâm Phóng lực lượng thì rất mạnh, nhưng nơi này là địa bàn của nàng mà. Sau đó hai người lại tìm thêm mấy tảng đá. Thời gian đã đến nửa đêm. “A ~~ Lâm ca, huynh còn tìm nữa sao?” Hoàng Ly bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, ngay cả khi bay cũng thấy cảm giác xiêu vẹo như người say rượu. “Không tìm nữa, ngươi về trước đi.” Lâm Phóng nói. “Vậy Lâm ca, ngày mai gặp, huynh cũng ngủ sớm một chút, nhớ sáng mai dậy sớm đấy.” Lâm Phóng: “Thúc canh luôn luôn vội vàng không kịp chuẩn bị.” “Biết rồi.” Hoàng Ly từ từ bay mất. Lâm Phóng nhìn mặt trăng, đã bắt đầu xuống dần. Hắn tiếp tục bước về phía trước. Dù sao cũng đã muộn thế này, cho dù ngủ cũng chẳng bù lại được bao nhiêu, thà cứ thế này không ngủ luôn. Chỉ là chịu một đêm thức trắng thôi, coi như Lâm Phóng ta chưa từng trải qua sao? Nhớ năm xưa ta cũng là quán net tiểu vương tử....... Không biết qua bao lâu. Đến khi trời vừa ló dạng ánh bạc, Lâm Phóng ngáp dài, bắt đầu đi về. Mà phía sau hắn, là một mảnh tảng đá vụn hỗn độn. Sướng thì đúng là sướng!! Mà mệt cũng đúng là mệt!! Nhưng tinh thần của Lâm Phóng lại không bị ảnh hưởng gì, hắn vừa trải qua hai lần đột phá, trạng thái tốt lên nhiều, chỉ một đêm không ngủ cũng không đáng gì. Nhưng...... Khi hắn đi đến ao nước trong núi, trời bỗng nhiên tối sầm lại. Lâm Phóng ngẩng đầu nhìn. Một đôi bàn tay to lớn không ngừng phóng đại trong mắt hắn, vân tay trên đó có thể thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận