Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 280:: im lặng Thiên Bồng nguyên soái

Chương 280: Im lặng, Thiên Bồng nguyên soái Chương 280: Im lặng, Thiên Bồng nguyên soái Nghĩ đến những cái kia như thác nước trút xuống tinh thần chi lực, Thái Bạch Kim Tinh đau hết cả lòng. Ngọc Đế sau khi nghe xong, cũng là một trận khóe miệng co giật. Người ở trong nhà ngồi, họa từ trên trời rơi xuống.
“Vậy các khanh có cao kiến gì không, tinh thần trút xuống như sông dài thế này, chậm trễ một chút công sức, tổn thất không biết bao nhiêu tinh thần chi lực.”
Bên dưới, thần tiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Ta nguyện lãnh binh, thảo phạt Hoa Quả Sơn.”
Cuối cùng vẫn là Câu Trần Đại Đế đứng ra trước.
“Vậy lấy lý do gì?”
Ngọc Đế hỏi. Đánh là nhất định phải đánh. Nhưng mà thiên đình tuyệt đối không thể đứng ở lập trường nhân vật phản diện, đi đánh cuộc này, bằng không Nữ Oa tìm tới cửa, sẽ thành trò cười. Mà lại Nữ Oa hay là thứ yếu, nếu là Thông Thiên lại nhảy ra, nói cảm thấy con khỉ kia rất hợp ý, muốn thay hắn lấy lại công đạo, lại tế ra Tru Tiên Tứ kiếm, thiên đình liền thật muốn khóc. Đừng tưởng rằng bọn họ không làm được. Thánh Nhân cũng là người. Mà lại đám Thánh Nhân này, làm chuyện buồn nôn còn ít sao?
“Bọn họ đánh cắp tinh thần chi lực của thiên đình, chẳng lẽ không phải lý do sao?”
Câu Trần Đại Đế không hiểu, sao lại không có lý do?
“Cái này thật không phải.”
Na Tra vẫn luôn hóng chuyện lên tiếng: “Hình như cũng không có quy định tinh thần này là của thiên đình.”
“Ngươi im miệng.”
Câu Trần Đại Đế thấy thằng nhóc ranh này dám cãi, lập tức mặt hằm hằm, bộ mặt tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Na Tra cũng không chịu yếu thế. “Ngươi bắt nạt ta là trẻ con thì có gì hay ho.” “Có giỏi thì bắt nạt cha ta đi.”
Thác Tháp thiên vương: “Hả???” Liên quan gì đến ta!! Thằng con này. Hắn quay đầu nhìn về phía Câu Trần Đại Đế đang nhìn mình hằm hè, vội vàng hòa giải: “Đại Đế bớt giận, con ta trẻ người non dạ, xin ngài đừng để bụng.”
“Ta không nhỏ.”
Na Tra phản bác: “Mà lại không phải ngươi nói, đám tinh quan đều là ăn hại à?”
Thật sao!! Mới vừa rồi còn chỉ là chuyện cá nhân của Câu Trần Đại Đế. Bây giờ đã đụng đến cả đám tinh quan, nhất là bọn họ lúc này vừa bị trộm nhà, lại đặc biệt tâm tình không tốt.
“Không phải, không phải, mọi người nghe ta giải thích đã.”
Thác Tháp thiên vương nhìn ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của các đồng nghiệp, cũng sốt sắng theo. Thằng nhóc ranh này hai ba câu, giúp hắn đắc tội được mấy người.
“Thôi, đều im lặng một chút, chính sự quan trọng.”
Cuối cùng Ngọc Đế lên tiếng, giải vây cho hắn. Các tiên gia lúc này mới thôi, nhìn về phía Ngọc Đế.
Ngọc Đế mở miệng nói: “Lời của Na Tra, cũng không sai, tuy nói Đông Hoàng Thái Nhất tạo ra Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận, phân phong các lộ tinh quan, rồi đến Hạo Thiên Thượng Đế tiếp nhận, cuối cùng do ta tọa trấn thiên đình.”
“Có điều tinh thần chi lực này, chính là năng lượng thiên địa tự nhiên sinh ra, ai cũng không thể nói là của riêng mình.” “Bây giờ đạo tu hành lan rộng thiên hạ, người tu tinh thần chi lực cũng có.” “Cũng không thể nói họ cũng gây nguy hại cho thiên đình ta.”
Các tiên gia lúc này mới hiểu ra, Ngọc Đế đây là không định đánh?
Câu Trần nóng nảy: “Bệ hạ, ngài không thể không đánh.”
“Hoa Quả Sơn đường hoàng sắc phong tinh quan, là không coi thiên đình ta ra gì.”
Nếu ăn cắp tinh thần chi lực không được, vậy liền nói bọn họ coi thường thiên đình. Chuyện quá đơn giản.
Ngọc Đế nghe vậy, hài lòng gật đầu. Ừm, hợp tình lý.
“Nếu Câu Trần Đại Đế tích cực như vậy, vậy chuyện này giao cho ngươi, có điều, về phần thiên binh thiên tướng...”
Ngọc Đế nhìn về phía Thác Tháp thiên vương. Thác Tháp thiên vương vẻ mặt nghi hoặc. Tuy rằng trong tay hắn nắm giữ 100.000 quân Nam Thiên Môn canh giữ, nhưng những thiên binh thiên tướng kia thật sự chỉ nghe lệnh Ngọc Đế, hắn chỉ có quyền luyện binh chứ không có quyền điều binh. Ngọc Đế lúc này nhìn hắn làm gì?
“Ái khanh, ngươi có bằng lòng cho Câu Trần Đại Đế mượn binh lính trong tay trước không?” Câu Trần cũng nhìn về phía Thác Tháp thiên vương. Mượn? Đó là không thể nào! Ngươi vừa rồi còn muốn đánh ta, bây giờ lại muốn mượn binh của ta, haha, Thác Tháp thiên vương ta tuy hói đầu trung niên, nhưng không sợ.
“Ấy, bệ hạ, cái này không được đâu.”
“Quân canh giữ Nam Thiên Môn của ta rất quan trọng, còn phải bảo vệ sự an toàn của Nam Thiên Môn.” Ngọc Đế cũng không ép. Hắn lại nhìn về phía Thiên Bồng nguyên soái.
“Thiên Bồng nguyên soái, không phải ngươi còn có 80.000 thủy quân Thiên Hà đó sao, đó cũng là đội quân tinh nhuệ của thiên đình, hay ngươi điều chút binh mã...” Thiên Bồng: “......”
Trán!! Sao lại đến lượt ta?? Trong tay hắn nắm 80.000 thủy quân, nhưng đám gia hỏa này bê tha quản lý đã lâu. Bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, vẫn còn chút chiến lực nhất định.
“Bẩm bệ hạ, gần đây Nhược Thủy xao động bất an, thủy quân Thiên Hà của ta đều bận rộn trấn áp Nhược Thủy, thật sự không có thời gian xuất quân.” Hắn muốn học Thác Tháp thiên vương cho qua chuyện. Nhưng lần này bệ hạ lại không dễ nói chuyện như vậy.
“Thế thì không được rồi.” “Quân canh giữ Nam Thiên Môn không thể động, vậy chỉ có thể động một chút thủy quân của ngươi thôi.”
“Hay là thế này, ngươi phát cho Câu Trần Đại Đế 40.000.” Thiên Bồng nguyên soái tự nhiên không chịu. Thủy quân Thiên Hà là tiền vốn sống yên phận của hắn, bây giờ đi đánh nhau với con khỉ kia, không phải là muốn chết sao, hắn nghe nói đầu khỉ kia bây giờ đã là Đại La Kim Tiên, còn học được Bát Cửu Huyền Công của Dương Tiễn, thực lực rất biến thái. Đến lúc đó toàn quân bị diệt thì hắn đau lòng muốn chết mất.
“Bệ hạ......” Thiên Bồng nguyên soái còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Câu Trần Đại Đế lại lên tiếng trước, nói: “Thiên Bồng, nếu bệ hạ đã mở lời, ngươi đừng nên từ chối nữa.” Quân đội của thiên đình có bấy nhiêu đó, quân Nam Thiên Môn đã không được động. Nếu cả thủy quân Thiên Hà cũng không được thì hắn cũng không thể một mình đi lấy đầu đánh Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận của Hoa Quả Sơn được.
“Thiên Bồng, ngươi im miệng đi.”
“Thiên Bồng ngươi quá không nể mặt bệ hạ, ngài đã mở lời mà ngươi còn từ chối, vậy có đúng không?” “Đừng nói nữa, càng trì hoãn, tinh thần chi lực trôi mất càng nhiều.” “Thiên Bồng, ngươi còn trì hoãn, để Hoa Quả Sơn sắc phong xong 365 vị chủ tinh, Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận sơ bộ thành hình, vậy coi như thật sự hỏng việc.”
Các tinh quan nhao nhao lên tiếng, chỉ trích Thiên Bồng không nhìn đại cục.
Thiên Bồng rất bất đắc dĩ. Đại cục? Đó là đại cục của các ngươi, người bị trộm cũng là các ngươi bị trộm tinh thần chi lực, ta một quan Nhược Thủy thì liên quan gì. Dựa vào cái gì mà muốn lão tử bỏ ra nửa vốn liếng cho các ngươi đi đánh?
Thế nhưng lời đã nói đến mức này. Hắn cũng không còn cách nào, cũng không thể thật không nể mặt Ngọc Đế.
“Vậy được rồi.” Câu Trần Đại Đế thấy hắn đồng ý, trên mặt lộ ra tươi cười: “Vậy thì tốt, Thiên Bồng nguyên soái, ngươi cùng ta điểm binh mã, trận chiến xuống giới này.” “Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không hố ngươi.” “Lần này là chuyện của các tinh quan chúng ta, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực.” Hắn sợ Thiên Bồng không chịu xuất lực, ra mặt nhưng lơ là, đành phải cam đoan trước một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận