Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 324:: nhân gian thanh tỉnh

Chương 324: nhân gian thanh tỉnh “Ngươi lão đầu này, từ đâu tới? Nhanh chóng xưng tên ra, nếu chỗ dựa đủ lớn, ngươi còn có mạng sống sót, nếu không cũng chỉ có thể coi như lão nương món ăn trong mâm.” Hạt Tử Tinh cầm trong tay xiên thép, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Thái Bạch Kim Tinh. Thái Bạch Kim Tinh cũng đã lấy lại tinh thần, hắn ổn định lại tâm thần rồi mới lên tiếng: “Ta chính là Thái Bạch Kim Tinh trên thiên đình, lần này hạ phàm là có một chuyện, muốn mời ngươi hỗ trợ.” Hạt Tử Tinh trên dưới dò xét hắn một chút. Lập tức cười nhạo một tiếng. “Thái Bạch Kim Tinh?” “Ngươi không ở trên thiên đình làm quan, lại có chuyện tìm ta hỗ trợ?” “Xéo đi, xéo đi.” “Lão nương hôm nay vận khí thật kém, thật vất vả có cái ngu như bò ăn thịt đụng vào cửa, thế mà còn không thể giết ăn thịt, phiền chết.” Nàng không nhịn được phất tay đuổi người, quay người liền muốn về trong động đi. Thái Bạch Kim Tinh thấy thế, đương nhiên không chịu để nàng rời đi như vậy, lúc này nói ra: “Ta nghe nói ngươi đắc tội Linh Sơn, nếu chịu giúp chuyện này, thiên đình ta nguyện ý đứng ra giảng hòa cho sự tình của ngươi với Linh Sơn.” Hạt Tử Tinh bước chân khựng lại. Nàng quay đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn Thái Bạch Kim Tinh. “Ngươi biết chuyện của ta?” “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ gì, thiên đình ngươi chưa chắc có mặt mũi lớn như vậy, có thể giải ta vụ ân oán này.” Thái Bạch Kim Tinh mặt lộ vẻ mỉm cười, gật đầu nói: “Có biết một hai.” Hắn không sợ Hạt Tử Tinh chất vấn hắn, chỉ sợ Hạt Tử Tinh căn bản không để ý đến hắn. Chỉ cần có thể thương lượng, vậy chuyện này liền dễ làm. “Chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, thiên đình ta liền nguyện ý cho ngươi một cái tiên chức Bật Mã Ôn, tuy chỉ là một kẻ chăm ngựa ở thiên đình, thế nhưng xem như nhân viên trong biên chế của thiên đình ta.” “Linh Sơn tự nhiên không dám tìm ngươi gây chuyện nữa.” Trong ánh mắt Hạt Tử Tinh hứng thú rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Nàng hiếu kỳ nói: “Ngươi nói như vậy, ngược lại ta có mấy phần hứng thú, vậy cho ngươi một cơ hội, nói xem rốt cuộc là chuyện gì.” Thế là Thái Bạch Kim Tinh liền đem sự tình đại khái nói một lần. Sau khi nói xong, vẫn không quên nói thêm một câu: “Lâm Phóng kia chỉ là cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, chỉ cần ngươi có thể giết hắn, thiên đình ta có thể bảo đảm ngươi, bao gồm cả Hoa Quả Sơn kia ngươi cũng không cần lo lắng, tự có thiên đình ta xử lý.” Hắn một mặt tự tin nhìn Hạt Tử Tinh. Điều kiện tốt như vậy, yêu quái bình thường sau khi nghe xong, khẳng định là đã hám lợi đen lòng, miệng đầy đáp ứng. Hạt Tử Tinh hơi trầm ngâm rồi nói: “Không làm.” “Hả, vì sao vậy?” Thái Bạch Kim Tinh đều ngơ ngác. Hạt Tử Tinh giải thích: “Cái Hoa Quả Sơn kia, ta mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng hẳn là không có cách nào so sánh với thiên đình ngươi, nhưng các ngươi thà tìm người ngoài như ta, đều không muốn tự mình động thủ, hiển nhiên trong này có điều bí ẩn, thậm chí là có rủi ro.” “Lão nương ở Tây Lương Nữ Quốc sống rất tốt.” “Đầu óc nhẹ dạ, mới đi mạo hiểm mong đổi lấy phú quý.” Nhân gian thanh tỉnh a!! Thái Bạch Kim Tinh đều sợ ngây người, đây là lần đầu tiên hắn gặp một yêu quái không bị lòng tham làm mờ mắt, đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy, thế mà vẫn có thể giữ được bản tâm, lý tính phân tích. Trâu bò thật. Đáng tiếc bây giờ không phải lúc cảm khái. “Thế giới lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài nhìn xem?” “Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở mãi nơi này sao?” Hạt Tử Tinh dùng ngón tay ngoáy ngoáy gỉ mũi, sau đó gõ gõ, hững hờ hỏi ngược lại: “Thế giới lớn như vậy, ngươi đi xem chưa?” “Ta đương nhiên xem qua.” Thái Bạch Kim Tinh là cường giả lâu năm của tam giới, cái gì hắn chưa thấy. “Vậy sau khi gia nhập thiên đình, ngươi còn đi xem chưa?” Thái Bạch Kim Tinh sửng sốt một chút, hắn chăm chú suy nghĩ một chút, phát hiện sau khi gia nhập thiên đình, hắn mặc dù thỉnh thoảng cũng ra ngoài, đều là đi làm nhiệm vụ như hôm nay. Thật sự muốn nói là thả lỏng tâm tình, đi du ngoạn, dường như thật sự chưa từng có. Ân... Lần trước ta nghỉ ngơi là khi nào nhỉ? Thái Bạch Kim Tinh đã không nhớ được. Hạt Tử Tinh nhìn vẻ mặt của hắn thì đoán được tình huống của hắn. “Ai!!” “Cho nên, thế giới lớn như vậy, ngươi không phải cũng có ra ngoài đi dạo đâu, nếu ở chỗ này là đợi, đi thiên đình hay vẫn là đợi, ta tại sao không ở nơi này đợi chứ?” “Dù gì ở đây ta vẫn là sơn đại vương, đến thiên đình, ta chính là tên mã phu.” Khá lắm. Lại một đoạn nhân gian thanh tỉnh phát biểu. Thái Bạch Kim Tinh lại là một trận á khẩu không trả lời được, thậm chí nhìn vẻ tiêu dao tự tại của Hạt Tử Tinh, nghĩ lại một chút thời gian mấy ngàn năm qua của chính mình, trong lòng của hắn không hiểu nổi lên một chút chua xót. Mẹ nó!! Tại sao có loại cảm giác thất bại?? Rõ ràng ta mới là người nên được ngưỡng mộ mới đúng. Ta đường đường là Thái Bạch Kim Tinh, tâm phúc của Ngọc Đế, là một trong số ít đại tu sĩ của tam giới, ở thiên đình cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, đi đến đâu đều được người tôn kính. Nhưng cảm giác trong lòng là sao? Nhưng hắn rất nhanh liền ổn định tâm thần, vứt bỏ hết tạp niệm. “Ngươi chẳng lẽ một chút truy cầu cũng không có sao?” Thái Bạch Kim Tinh hỏi. “Có chứ.” Hạt Tử Tinh duỗi ngón tay đếm, nói: “Ta muốn gia tài bạc triệu, chồng đẹp thành đàn, mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, vĩnh viễn không làm người làm công.” “Ân... tốt nhất là có thể Xuân khốn ngủ xuân, thu mệt ngủ thu, mùa hè nằm chiếu, mùa đông rúc ổ chăn.” Hạt Tử Tinh nghĩ một chút đều thấy rất tốt. Cùng một đám chồng đẹp ngủ suốt ngày, muốn làm gì thì làm đó. Thái Bạch Kim Tinh cũng không biết nói gì. Cái này... cá ướp muối hả!! heo cũng không ngủ như ngươi vậy đâu?? Còn cái gì mà chồng đẹp thành đàn, lẽ nào ngươi còn muốn tìm một đống chồng sao? “Không đúng, trước kia ngươi không phải đi Linh Sơn nghe kinh sao?” Hắn bỗng nhiên phản ứng lại. Nếu Hạt Tử Tinh thật vô dục vô cầu như lời nàng nói, vì sao nàng còn đi Linh Sơn nghe kinh, đây chẳng phải chỉ có những yêu quái gắng sức vươn lên mới làm vậy sao? “Hừ!! Nếu không phải nhìn hòa thượng Linh Sơn đẹp mắt, ngươi cho là ta sẽ đi sao?” Hạt Tử Tinh không cam lòng nói một câu. Lúc đầu nàng đi Linh Sơn nghe kinh chính là vì muốn nhìn ngắm các nam thần hệ cấm dục, kết quả lại gặp phải một tên bụng phệ, não toàn là bã đậu, đầy đầu mỡ màng. Gã mập kia còn trách nàng khi nghe kinh không tập trung, hai tay cũng không biết chắp lại trước ngực. Hơn nữa còn muốn giáo huấn nàng. Hạt Tử Tinh liền tặng cho một móc, khiến gã la oai oái. Về sau nàng mới biết, tên kia thế mà chính là Như Lai phật tổ, thế là nàng liền bị các La Hán của Linh Sơn bao vây chặn đánh, một đường chạy trốn đến Tây Lương Nữ Quốc. Các La Hán sợ nữ nhân Nữ Nhi Quốc sẽ làm bẩn phật tâm của bọn họ. Không dám đuổi theo nữa. Thế là nàng dứt khoát tìm một ngọn núi ở lại gần đó. Hiện tại nghĩ lại, hình như Linh Sơn cũng không phải không có ai được, dù sao cũng có một người có tướng mạo không tệ, môi hồng răng trắng, mặt mày tươi như hoa đào, nhìn vẻ thành thật, trông là đã muốn khi dễ rồi. Giống như tên gì gì đó... con ngươi gì đấy, không biết có phải là ve yêu không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận