Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 474:: họa từ miệng mà ra a

Thái Ất Chân Nhân mặt lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Nam Cực Tiên Ông bên này. Hắn đương nhiên không muốn đáp ứng điều kiện của Lâm Phóng. Mặc dù điều kiện này, so với điều kiện Hầu Vương đưa ra đã coi như là hậu đãi rất nhiều, nhưng để hắn lập tức cắt nhường ra nhiều lợi ích như vậy, hắn cũng rất đau lòng.
Nam Cực Tiên Ông khẽ than một tiếng. "Vậy thì hỏi thử xem sao." Hiện tại tình huống này, cho dù không muốn đáp ứng cũng không được.
Lâm Phóng cười hắc hắc, đối với việc Xiển giáo thức thời, hết sức hài lòng.
Hầu Ca thì tiến lại gần. "Điều kiện này, bọn hắn có thể đáp ứng sao?"
Lâm Phóng quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ: "Hầu Ca, ngươi còn biết điều kiện này hà khắc à." Bất quá trên mặt hắn lại ra vẻ tươi cười khách khí, nói "Chắc chắn sẽ đáp ứng, dù sao ta coi như là đã chủ động lùi một bước."
Hầu Ca nhìn những người Xiển giáo kia, nhíu mày. "Nhưng cứ như vậy, đám gia hỏa kia có thể xem như thả hổ về rừng, thật không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì." Lâm Phóng cười hắc hắc. "Ta đưa ra một điều kiện bọn hắn không cách nào cự tuyệt."
Hầu Ca nghi hoặc nhìn hắn. Lâm Phóng liền đi tới trước mặt Thái Ất Chân Nhân, rất quen thuộc kéo Thái Ất Chân Nhân, hai người cứ như vậy nhỏ giọng thì thầm. Tất cả mọi người không biết bọn họ đang nói chuyện gì. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt muốn cự tuyệt, nhưng lại có chút do dự cổ quái của Thái Ất Chân Nhân. Mọi người lại càng tò mò. Bất quá Lâm Phóng đã lựa chọn nói nhỏ bí mật, mọi người cũng không tự làm mất mặt.
Sau khi nói chuyện không sai biệt lắm, Lâm Phóng cười ha hả vỗ vai Thái Ất Chân Nhân: "Ngươi cứ mạnh dạn nói, thật xảy ra chuyện gì thì cứ nói."
Thái Ất Chân Nhân nhìn hắn một cái. Sau đó thở dài. Sau một loạt thao tác rườm rà, điều kiện của Lâm Phóng được truyền tới tai Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Sau khi nghe xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng một mặt ngơ ngác. Bởi vì nội dung mà Lâm Phóng vừa ép buộc nhỏ giọng, lại là đang hỏi Thái Ất Chân Nhân có muốn hợp tác không, nếu Xiển giáo và Tiệt giáo hợp tác, hắn có lòng tin giành được toàn bộ Nam Thiệm Bộ Châu. Ngươi vừa đánh xong Xiển giáo, quay đầu thế mà liền hỏi có muốn hợp tác hay không? Đầu óc ngươi nghĩ như thế nào vậy? Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Thái Ất Chân Nhân lại bày ra một bộ mặt như táo bón như vậy. Cái mạch não của Lâm Phóng này, thật không đoán được.
Lúc này, Thông Thiên Giáo Chủ hiếu kỳ hỏi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào, nếu hai chúng ta hợp tác, đánh một trận với Phật Giáo, còn có thừa sức."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, cũng rơi vào trầm tư. Nói thật, tuy hắn nhắm vào Tiệt giáo một phần là vì ý của thiên đạo. Nhưng hắn cũng thuận theo thời thế mà thôi. Nguyên nhân chính, vẫn là tranh giành đạo thống. Nhân giáo vô vi mà trị. Đạo giáo giáo thống thật sự, chỉ ở giữa Xiển giáo và Tiệt giáo chọn, mà giáo nghĩa của Xiển giáo là trình bày thiên đạo, truyền đạo cho người, còn giáo nghĩa của Tiệt giáo là nắm lấy thiên cơ, hữu giáo vô loại, hai giáo có bản chất khác nhau. Xiển giáo và Tiệt giáo tất nhiên phải phân cao thấp. Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa vì lợi ích.
Tiệt giáo thua, Xiển giáo thống trị Đông Thắng Thần Châu mấy ngàn năm. Mà bây giờ Lâm Phóng đưa cho hắn một lợi ích mới, đồng thời lợi ích này còn vô cùng hấp dẫn. Nguyên Thủy Thiên Tôn từ trước đến nay chưa thấy, thật sự đã động lòng, khi hai bên có chung lợi ích, vậy dù là kẻ thù cũng có thể biến thành chiến hữu thân thiết nhất. Hắn bỗng nhiên có chút hiểu vì sao Thái Thượng Lão Quân lại nói Lâm Phóng tôn trọng lợi ích. Nếu không phải là người có mắt nhìn đồng tiền, thật không nghĩ ra kiểu thao tác này.
Hắn nhìn Thông Thiên Giáo Chủ. "Có thể."
"Nhưng sau khi mọi chuyện ở Nam Thiệm Bộ Châu kết thúc, hai giáo vẫn phải phân cao thấp."
Trên mặt Thông Thiên Giáo Chủ cũng lộ ra nụ cười, phất tay thu Tru Tiên kiếm trận về. "Vậy ta tạm tha cho ngươi một mạng."
Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng. "Ta sợ ngươi chắc." Nói thật, dù Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh không lại Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng Tru Tiên kiếm trận của Thông Thiên Giáo Chủ, cũng chỉ có thể vây khốn hắn, muốn gây tổn thương cho hắn thì trên cơ bản là không thể nào.
Thái Thượng Lão Quân thấy thế, vội vàng hòa giải. "Đều lớn cả rồi không phải còn nhỏ, cũng đừng tranh cãi bằng miệng."
"Lâm Phóng kia là kẻ sẽ không chịu thiệt."
"Nếu hắn chủ động nhường nhịn lớn như vậy, còn muốn tranh thủ sự ủng hộ của Xiển giáo, chắc chắn là có tính toán gì."
Thông Thiên Giáo Chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, cũng không tiếp tục nói chuyện. Ánh mắt hai người nhìn về phía cảnh tượng bên trong.
Thông Thiên Giáo Chủ thừa cơ đem việc Nguyên Thủy Thiên Tôn đồng ý, truyền cho Thông Địa Chân Nhân ở hạ giới, lại từ Thông Địa Chân Nhân truyền cho Lâm Phóng, đồng thời hỏi Lâm Phóng có ý định gì.
Lâm Phóng nghe xong, cười hắc hắc. "Cái này...... vậy đương nhiên là đi đường của Phật giáo, để Phật giáo không có đường mà đi thôi."
Đi đường của Phật giáo, để Phật giáo không có đường đi? Tất cả mọi người vẻ mặt khó hiểu. Cái này có ý gì? Lâm Phóng lại sâu kín chỉ nói tới tinh túy, có đánh chết cũng không nói tiếp, chỉ xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt gian thương nhìn Thái Ất Chân Nhân. Ánh mắt xanh lét kia, khiến Thái Ất Chân Nhân rất không có cảm giác an toàn.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Ta không phải người như vậy, Lâm Phóng ngươi tự trọng." Hắn có chút hoảng. Ánh mắt Lâm Phóng khiến hắn nghĩ tới một số chuyện không hay. Nghe nói ở Nhân tộc không ít nơi thịnh hành thứ gọi là Long Dương thích, hai người nam tình như thủ túc, cùng nằm trên giường ngủ ngon. Hắn nghi ngờ Lâm Phóng cũng có đam mê này. Mà gu của Lâm Phóng cũng quá kỳ quái. Người Nhân tộc chơi cái này, đều tìm mấy tiểu công môi hồng răng trắng, nếu không thì là người có ngũ quan đoan chính thuần nam. Hắn tuy tự nhận tướng mạo không tệ, nhưng dù sao cũng đã có tuổi. Tiên phong đạo cốt một lão đầu. Ngươi cũng có thể coi trọng sao?
Lâm Phóng nhìn nét mặt hắn, hiểu ngay lập tức ý tứ của hắn. "Ngươi nghĩ gì vậy?"
"Ta là người như vậy sao?"
Thái Ất Chân Nhân: "Khó nói."
Lâm Phóng: "......" Hắn bực bội khoát tay, nói "Ta muốn nói là, ngươi cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói một chút, bên ta muốn nhờ hắn một chuyện nhỏ."
Thái Ất Chân Nhân hồ nghi nhìn hắn. "Tự ngươi nói thẳng, không được sao?"
Lâm Phóng ngượng ngùng cười một tiếng, nói "Ta cùng hắn cũng không quen lắm."
Thái Ất Chân Nhân: "......"
Lại là một tràng thao tác rườm rà giống nhau. Sau đó......
Thông Địa Chân Nhân nói "Bản thể nói làm vậy quá phiền, các ngươi hay là tự mình lên nói đi."
Tuy Tử Tiêu Cung không phải dễ vào. Nhưng có Thánh Nhân dẫn theo, còn không phải nói vào là vào sao. Nhưng Lâm Phóng lại có chút mộng mị rồi. Hắn nghĩ tới những lời ba hoa của mình vừa nãy, vốn cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn, chờ đến khi gặp rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn hơn phân nửa đã bớt giận, Lâm Phóng mới dám làm bộ. Nhưng bây giờ...... Mẹ nó!! Ta đây là tự hố mình sao?
Trong lòng Lâm Phóng bỗng nhiên hiện lên sự hối hận vô tận, sớm biết nói xong hợp tác liền đi, ta nhiều chuyện cái miệng này làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận