Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 769:: Nguyên Thủy Thiên Tôn thế giới

Chương 769: Thế giới của Nguyên Thủy Thiên Tôn“Ta thế nhưng là Đạo Yêu.” Đạo Yêu?
Đám người nghe vậy, đều tỏ vẻ chưa từng nghe bao giờ. Tuy nói vạn vật đều có linh, nhưng loại đồ vật hư vô mờ mịt này, thật có thể thành yêu?
Nếu đạo có thể thành yêu, vậy Yêu tộc sao lại bị khi dễ thảm hại như vậy.
“Ngươi vì sao nói mình là Đạo Yêu?” Tôn Ngộ Không vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia.
Trang giấy bị vẻ mặt của Tôn Ngộ Không làm giật mình.
“Ta, ta chính là Đạo Yêu.” “Chúng ta trưởng thành dựa trên việc hiểu đạo lý đến đâu, mỗi một tờ giấy, mỗi một quyển sách đều là một đạo, có đại đạo, tiểu đạo, thế tục đạo, phi thường đạo, nhân đạo, yêu đạo......” “Càng nhiều trang giấy, càng hiểu rõ đạo lý, cũng càng mạnh.” Lâm Phóng bọn họ nhìn xung quanh đống trang giấy đếm mãi không hết, trong nhất thời đều cảm thấy rùng mình.
Đây đều là đạo?!!
Bọn họ lại bị nhiều đạo như vậy bao vây.
Lâm Phóng: “Lần trước đi túi đẹp trai cung, quả nhiên là chưa vét sạch sẽ.” Hắn vốn cho rằng lần trước trộm Tam Thiên Đạo Tàng đã là đồ vật trân quý của Thái Thượng Lão Quân, nhưng bây giờ nhìn lại thì Tam Thiên Đạo Tàng đó chẳng khác nào chín trâu mất sợi lông.
“Vậy ở nơi này, ai là kẻ mạnh nhất?” Trang giấy vụt một cái bay lên không trung.
Ánh mắt mọi người theo nó bay lên, nơi đó là trần nhà, phía trên còn có hoa văn nữa chứ.
Tấm trần này đẹp thật đấy.
Nhưng ngay sau đó nét mặt của bọn họ liền bắt đầu trở nên khác thường.
Bởi vì trần nhà bỗng nhiên mở ra, tựa như một quyển sách bị người lật ra, ngay trước mắt họ, từng trang giấy triển khai, phía trên ghi chép những thứ khiến họ tê cả da đầu.
“Nhắm mắt lại.” Hầu Ca bỗng nhiên hô lớn một tiếng.
Những người vốn đang bị cuốn hút vội vàng bừng tỉnh, mỗi người đều dựa vào nghị lực để thoát ra.
Người đầu tiên thoát ra là hắc hùng tinh, mệt lả nằm trên đất.
Đây không phải việc gì nhọc xác, nhưng áp lực về tinh thần thật sự quá lớn, bất kỳ sinh linh nào khi đối diện với đạo, đều không thể khống chế việc muốn giải đạo, đây là bản năng sinh vật, căn bản không thể khống chế được.
Có thể hiểu được đạo cần tiêu hao bao nhiêu tinh thần?
Không cách nào tính toán được.
Chỉ vài giây đồng hồ, một Kim Tiên như hắc hùng tinh suýt nữa bị ép khô.
Giờ phút này, linh hồn của hắn còn có chút khô kiệt.
Những yêu quái khác cũng lần lượt tỉnh lại, bốn vị Yêu Thần là người cuối cùng tỉnh ngộ, nhưng trạng thái của họ là tốt nhất.
Bán thánh đã chạm đến đạo, quan sát thêm đạo mới, sẽ giúp ích cho việc tu hành.
“Suýt chút nữa là không tỉnh lại rồi.” Lâm Phóng xoa mồ hôi trên đầu.
Lúc này tờ giấy kia lại phiêu nhiên rơi xuống: “Cái này mà không được? Ngươi cũng không được a.” Lâm Phóng: “......” Hắn trừng mắt tờ giấy này: “Ngươi rất tiện đấy.” Giấy: “Ha ha.” Hầu Ca lúc này ngắt lời hai người, hỏi: “Đây chính là một đạo hoàn chỉnh đúng không?” Trang giấy lắc đầu: “Không phải, đạo không có tận cùng, chúng ta chỉ cố gắng hết sức để đến gần bản thân đạo, nhưng thật sự muốn trở thành đạo thì vẫn còn si tâm vọng tưởng.” Nó dù tự xưng Đạo Yêu, nhưng chung quy vẫn là yêu, chứ không phải đạo.
“Ngay cả Lão Quân cũng không có cách nào khống chế đạo sao?” “Sang Thế Thần đương nhiên có thể, nhưng Sang Thế Thần muốn không phải khống chế, mà là thấu hiểu.” Lâm Phóng: “Biết nó là như thế, và biết nó vì sao lại như thế?” Trang giấy quay đầu, có chút bất ngờ.
“Cái này cũng không giống như là điều ngươi có thể nói ra.” Lâm Phóng ưỡn ngực ngẩng đầu: “Ngươi nhìn đấy, dù sao ta cũng là Sang Thế Thần, chút trình độ này vẫn phải có.” Trang giấy không muốn để ý tới hắn.
.......
Lần này bọn họ dùng nhiều thời gian hơn mới có thể rút lui khỏi thế giới của Thái Thượng Lão Quân.
Nơi này tuy có thể xem là một thế giới nguy hiểm với nhiều kẻ mạnh, nhưng “cầu phú quý trong nguy hiểm”, chuyến này bọn họ vẫn thu hoạch được không ít.
Sau khi rời đi, Lâm Phóng càng thêm chờ mong thế giới của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Thái Thượng Lão Quân là phát hiện.
Thông Thiên Giáo Chủ là học tập.
Vậy lý giải về Nguyên Thủy Thiên Tôn phải như thế nào?
Rốt cuộc phải là thế giới như thế nào mới có thể phiên dịch đạo vốn tối nghĩa, khó hiểu thành tri thức mà người thường có thể học?
Mang nghi hoặc như vậy, Lâm Phóng đi vào thế giới này.
Sau khi đi vào.
Lâm Phóng phát hiện mình đang ở trong một thư viện.
Nơi này cũng giống như thế giới của Thái Thượng Lão Quân, có vô số sách, nhưng khác biệt là sinh linh nơi này không phải là những quyển sách, mà là người.
Người là linh trưởng của vạn vật, trời sinh đã có trí tuệ mà những sinh linh khác không có.
Họ là những sinh linh gần với đạo nhất.
Lúc này từng người đang đứng ở đó viết gì đó, Lâm Phóng tiến lên nhìn thoáng qua, phát hiện họ đang viết từng trang văn chương, bên trong tràn đầy đạo lý, và cũng tràn đầy trí tuệ.
Lâm Phóng lại cầm một quyển sách khác lên đọc, bên trong vẫn là đạo.
Nhưng đạo ở đây không còn thần dị như trước nữa, dù vẫn còn tối nghĩa khó hiểu, nhưng sẽ không gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Những người này đang phiên dịch những cuốn sách kia, đồng thời viết lại những điều mình ngộ ra.
“Họ sẽ cứ viết như thế đến bao giờ?” “Không biết.” Hầu Ca con mắt lóe sáng.
Hắn phát hiện ra chỗ không bình thường.
Người ở đây cũng không bình thường, dường như họ đang ở trong trạng thái không sinh không tử.
“Cẩn thận một chút, ta luôn cảm thấy nơi này có vấn đề.” “Có vấn đề gì?” Lâm Phóng hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Hắn cũng không phải không tin Hầu Ca, chỉ là muốn xem vấn đề mà Hầu Ca nói là gì.
Ngay lúc hắn đang nhìn đông nhìn tây thì Hầu Ca chú ý thấy có một lão giả ngồi viết sách không xa hơi thở mong manh, rõ ràng sinh mệnh sắp kết thúc.
Nhưng quyển sách trước mặt hắn mới chỉ viết được một nửa.
Lâm Phóng cũng nhìn theo mắt Hầu Ca, nhưng cũng không thấy có vấn đề gì.
Ngay lúc hắn muốn hỏi Hầu Ca vì sao lại chú ý đến lão già kia thì tay của lão già kia run lên một cái, cả người duy trì động tác đó mà chết ngay tại chỗ, trước khi chết còn đang viết chữ.
Nhưng ngay khoảnh khắc lão ta chết, thân thể hắn như thể đảo ngược thời gian mà bắt đầu trẻ lại, làn da thô ráp gấp nếp căng ra, tóc hoa râm chuyển thành đen, thân thể còng xuống thẳng trở lại.
Ngọa Tào!! Đây đúng là biến người sống lại.
Mấu chốt là quá trình này đặc biệt thông thuận, không có chút dao động pháp thuật nào.
Giống như thế giới này vốn có một loại pháp tắc như vậy.
“Pháp tắc sinh tử đan xen vào nhau, tạo ra nơi này thành một nơi gần như vĩnh sinh, chết chính là sinh, nhưng lại không cản trở quy tắc thời gian hoạt động, thật là một bút pháp lớn.” Vừa nói, Hầu Ca đẩy một người ra ngoài, máu tươi văng khắp nơi.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, máu tươi đã bắt đầu chảy ngược lại, người kia cũng một lần nữa trở về vị trí cũ.
“Thời gian chỉ rối loạn khi tử vong, thời gian của những người này đã được cố định tại một vị trí, một khi chết sẽ lại trở về vị trí đó.” Vị trí này không chỉ về thời gian, mà còn cả địa điểm.
Lâm Phóng nhìn ra chuyện ẩn ở bên trong.
“Đúng là một bút pháp lớn.” “Ít nhất ta làm, thì không thể tinh tế sống động như vậy.” Thế giới của Lâm Phóng cơ bản là thả rông, phát triển như thế nào đều dựa vào sự sáng tạo, nếu như để hắn thao tác thế này thì thế giới có khi đã sớm hỏng mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận