Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 7: đoạt rùa

Chương 7: Đoạt rùa Hắn vốn là đám khỉ, ở trong núi đi lại đơn giản như cá gặp nước, theo lời Lâm Phóng nói, chính là giống như đi cáp treo, rất kích thích.
May mà tuy rất mạo hiểm, nhưng cũng không có nguy hiểm.
Bất quá lần này Hầu Ca chưa đi được mấy bước, sau lưng liền có mấy tiếng la.
Hắn đành phải nắm lấy cành cây rung động, cả người tựa như nhảy dây bay ra ngoài, thân thể trên không trung lộn nhào mấy vòng, vững vàng rơi trên một tảng đá lớn màu trắng.
Lâm Phóng thì chỉ cảm thấy trời đất một trận xoay tròn, sau khi dừng lại trước mắt thì thấy đầy sao.
Hầu Ca quay người lại nhìn.
Mấy người mặc đạo bào, phong độ nhẹ nhàng giống như các sư huynh đệ đồng môn đang thi đấu, đang điều khiển pháp khí bay tới.
Hầu Ca chờ bọn hắn tới, lập tức liền chắp tay.
"Gặp qua mấy vị sư huynh."
Mấy người kia cũng không khách khí.
Một người trong đó từ một cái hồ lô lớn trên trời đáp xuống, nói thẳng: “Ngộ Không, con tiểu ô quy này có duyên với ta, ngươi đưa nó cho ta, ta sẽ thiếu ngươi một cái nhân tình."
“Ngày sau ngươi có chuyện gì khó khăn, ta nhất định hết lòng giúp đỡ.” Lâm Phóng rất "người" tính nhếch mép.
Có duyên với ta?
Lời này chỉ có đám hòa thượng Tây Phương Giáo mới nói được thôi.
Bồ Đề mặc dù Phật Đạo song tu, nhưng cũng là lấy sự dung hợp quán thông của hai nhà. Đám đệ tử này ngược lại đem cái không biết xấu hổ của Tây Phương Giáo học được phát huy vô cùng tinh tế.
Còn cái gì mà nhân tình.
Hoàn toàn chỉ là một tờ giấy nợ.
Nếu thật sự có chuyện, loại người này là loại không đáng tin nhất.
Hầu Ca cũng ngẩn người.
Hắn tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng tâm tư lanh lợi, rất nhanh liền nhận ra lời sư huynh nói không hợp lý.
Hắn liền chắp tay, mở miệng muốn từ chối.
Nhưng chưa kịp hắn nói, một sư huynh khác tiếp lời: “Ngộ Không, ngươi đừng nghe hắn, hắn chỉ muốn tay không bắt sói thôi, chẳng có gì mà đòi tiểu ô quy của ngươi, thật đáng xấu hổ."
“Ta thì không giống.” “Chỉ cần ngươi đưa tiểu ô quy cho ta, bình Thông Ngộ Đan này sẽ là của ngươi.” "Vật này có thể làm tâm thần người bình tĩnh, tập trung chú ý, ngộ tính cũng được tăng cường tạm thời."
"Lần sau sư phụ giảng pháp, ngươi chỉ cần ăn một viên trước, nói không chừng sẽ có thu hoạch, đến lúc đó sẽ có thể đặt chân lên con đường tu hành, tu hành vài năm nói không chừng có thể rũ bỏ được thân lông khỉ đáng buồn nôn này."
Mấy người xung quanh nghe vậy, đều khinh bỉ nhìn hắn.
Cái Thông Ngộ Đan đó tuy đúng là có tác dụng như hắn nói, nhưng cực kỳ nhỏ bé. Dùng nó để lĩnh ngộ quyết Đại Phẩm Thiên Tiên khó hiểu kia, thì càng vô dụng.
Hắn dùng cái này để lừa gạt tiểu ô quy của Tôn Ngộ Không.
Mà vẫn có mặt mũi nói người trước vô sỉ?
Nhưng hắn lại hòa ái dễ gần nhìn Tôn Ngộ Không.
Biểu tình kia khiến Lâm Phóng nhớ tới vẻ mặt dụ dỗ của Hầu Ca lúc trước, giống y như Quái Thục Thử.
“Ngộ Không, ngươi cảm thấy thế nào?” Tôn Ngộ Không rất lễ phép hướng về phía bọn họ chắp tay.
“Mấy vị sư huynh, tiểu ô quy này là bạn của ta, không phải sủng vật, ta không có quyền quyết định nó thuộc về ai, nếu nó muốn đi với các ngươi thì ta cũng không ngăn cản.” Thế là mọi người đều nhìn về phía Lâm Phóng.
Lâm Phóng dứt khoát nắm tay Hầu Ca, quay người lại, đưa cái đuôi nhỏ về phía mọi người.
“Nếu tiểu ô quy không muốn thì ta cũng chịu.” “Mấy vị sư huynh gặp lại.” Lần này Hầu Ca căn bản không cho mấy sư huynh cơ hội nói, hướng phía bọn họ lại chắp tay rồi quay người rời đi.
Mấy cái nhảy vọt, hắn liền biến mất trong rừng.
Mà mấy sư huynh kia nhìn Hầu Ca rời đi, sắc mặt rất khó coi.
“Chỉ là con yêu hầu vừa mới mở trí thôi, làm gì mà chảnh?” "Hắn chỉ là không nỡ con tiểu ô quy kia thôi, cũng đúng! Dị chủng như vậy, nếu là ta, ta cũng không nỡ."
“Khó trách nói hầu tinh hầu tinh, con khỉ này đúng là tinh quái thật.” “Chuyện này không thể để vậy được.” Mặt của mọi người đều hiện lên vẻ thất vọng.
"Cũng không hẳn vậy!"
Một vị đồng môn không cam lòng nói.
"Ai nói muốn có được tiểu ô quy thì phải được con khỉ kia đồng ý, chẳng phải nó bảo coi rùa đen kia là huynh đệ sao? Lát nữa nó đi rồi, ta liền bắt tiểu ô quy đi, xem nó làm sao mà ngăn cản được ta.” Có người lo lắng nói: “Như vậy không hay đâu.” “Có gì mà không hay, nếu con rùa kia không có chủ, ta dựa vào cái gì mà không nhận được?” "Các ngươi không đi thì ta đi."
Sau đó hắn liền đuổi theo hướng Hầu Ca rời đi.
Các đệ tử còn lại thấy vậy, từng người cũng đuổi theo, nếu con khỉ đã nói không phải chủ nhân rùa đen kia, thì bọn họ dựa vào cái gì mà không cướp đoạt tiểu ô quy chứ.
Không ai muốn bỏ lỡ một cơ duyên lớn như vậy trước mắt.
Mà lúc này, Hầu Ca đã đến bên cạnh ao nước.
Hắn thả tiểu ô quy xuống ao.
Vừa xuống ao nước, Lâm Phóng cảm giác linh khí xung quanh lập tức trở nên khác với lúc trước.
Có Đại Phẩm Thiên Tiên quyết, hắn đã có thể tự mình cảm nhận được linh khí, linh khí trong ao nước này, so với trong đại điện, càng thích hợp để hắn hấp thụ.
Có lẽ là do thuộc tính linh khí khác nhau?
Lâm Phóng nhớ tới mấy tiểu thuyết từng đọc ở kiếp trước, có nhắc tới sự phân chia thuộc tính của linh khí.
Hầu Ca gõ nhẹ lên lưng hắn một cái.
Lâm Phóng đang bị gián đoạn suy nghĩ cũng không tức giận, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, khi nào sư phụ giảng pháp thì ta sẽ tới thăm ngươi.” Lâm Phóng khẽ gật đầu.
Sau đó, hắn liền bơi xuống hạ nguồn của ao.
Chờ khi hắn biến mất, Hầu Ca cũng đứng dậy, hướng chỗ mình ở đi.
Một lát sau, mấy tên đệ tử kia xuất hiện bên ao nước.
“Con khỉ ngu ngốc kia đã đi xa rồi.” “Nói trước nhé, lần này ai có bản lĩnh thì cứ lấy, ai làm cho con tiểu ô quy đó nhận chủ trước thì người đó là chủ, những người khác không được tranh giành nữa.” Mọi người im lặng không nói.
Nhưng từng người đều bắt đầu chuẩn bị.
Có người lấy pháp bảo, có người lấy phù lục, có người trực tiếp dự định thi triển pháp thuật.
Tuy không giống nhau, nhưng hiệu quả đều giống, đều là cưỡng ép linh thú nhận chủ.
Tuy dùng thủ đoạn này với một con rùa phàm thì hơi thừa thãi.
Nhưng đám người này đều cảm thấy đáng giá.
Lâm Phóng lúc này một mạch bơi xuống dưới, rất nhanh liền xuống tới đáy nước.
Rùa biển gia gia nhìn thấy hắn, hòa ái cười nói: “Phơi nắng hơi lâu rồi, mau tới hố bùn cát trốn đi, đối với ngươi có ích đó.” Lâm Phóng cũng vừa muốn tìm một chỗ để trốn.
Hắn đi theo rùa biển gia gia vào đáy ao, đến đúng chỗ tối hôm qua.
Lâm Phóng nằm xuống.
Rùa biển gia gia dùng bùn cát đắp lên người hắn.
Lâm Phóng bản năng động đậy một chút, để lộ lỗ mũi và con mắt, bùn cát mát lạnh rất nhanh hút hết hơi nóng, Lâm Phóng chỉ cảm thấy mát lạnh khoan khoái, giống như được tắm nước lạnh vào mùa hè.
Hắn thoải mái nheo cả mắt lại.
Rùa biển gia gia phủ lên người hắn lớp cát cuối cùng, vùi hắn hoàn toàn vào bùn cát.
“Rùa tộc chúng ta là như vậy đó, cả ngày phơi nắng, nằm trong cát, ngày tháng cứ trôi, chỉ cần kiên trì không ngừng, có ngày ngươi cũng nói được thôi.” Lâm Phóng dùng mũi phun nhẹ một ít hạt cát, coi như đáp lời.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây, hôm nay không lên đâu, ngày mai ta sẽ gọi ngươi.” Rùa biển gia gia cười ha hả rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận