Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 569:: tử chiến không lùi

Chương 569: Tử chiến không lùi! Thiên Bồng nguyên soái lập tức không nói gì. Xác thực là vậy!! Hắn luôn luôn lừa dối... Không đúng, là dạy bảo Na Tra, mà Na Tra cũng hoàn toàn dựa theo lời hắn nói để làm, nhưng Na Tra lại có thu hoạch, còn hắn thì không có gì, thậm chí có chút trống rỗng. Chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa tiên và tiên sao? Giờ khắc này Thiên Bồng nguyên soái cảm nhận được thế giới bất công. Na Tra bỗng nhiên vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Ai! Trên thực tế ngươi không được mà, không phải lỗi của ngươi, trách thì trách ta quá ưu tú." Thiên Bồng nguyên soái sững sờ. Không được? Ưu tú? "Ngươi đi cái rắm!!" Na Tra nghe vậy, cũng không tức giận: "Vậy ngươi chẳng phải là ngay cả cái rắm cũng không được?" Thiên Bồng nguyên soái: "..." Hắn bị câu nói này nghẹn họng. Đến miệng một câu, ngơ ngác không nói ra. "Ta lười nói nhảm với ngươi." Thiên Bồng nguyên soái vung tay rời đi. Na Tra nhìn theo bóng lưng của hắn, giận dữ nói: "Ai! Nếu như ưu tú cũng là một loại sai, vậy ta có thể đã tội không thể tha." "Nhân sinh a, tịch mịch." Các thần tiên ở đây: "..." Nhất là Lôi Công Điện Mẫu, bọn họ đứng ngay sau lưng Na Tra. Nghe Na Tra nói như vậy, khóe miệng giật giật, sững sờ không nói được lời nào. Khi Na Tra cùng Thiên Bồng nguyên soái trò chuyện thì chiến đấu cũng dần dần đi đến hồi kết. Yêu tộc cùng hòa thượng Linh Sơn đánh nhau lưỡng bại câu thương. Nhưng bọn họ đều kiên trì. Yêu tộc là vì Bắc Câu Lô Châu là trận địa cuối cùng của bọn họ, nếu như nơi này mất thì Yêu tộc thật sự sẽ tan thành cát bụi. Còn Linh Sơn thì vì bọn họ biết trận chiến này nhất định phải đánh. Tương lai tam giới không cần Yêu tộc cường đại. Để có thể thuận theo thiên ý, để có thể khiến nhân đạo quật khởi, Yêu tộc là cái đinh nhất định phải nhổ. Chỉ có nhổ cái đinh này, hương hỏa và công đức của bọn họ mới có thể liên tục không ngừng. Tất cả những điều này đều đã được định sẵn. Yêu tộc các ngươi chính là đám dân ghiền rau, gây họa thiên hạ. Về sau sẽ không còn yêu quái cường đại nữa. Nhiều lắm cũng chỉ là chút tiểu yêu không có thành tựu nhưng lại coi trời bằng vung, trên địa bàn của Nhân tộc dương oai, sau đó bị Thần Phật bọn họ thu thập, kiếm công đức và hương hỏa. Song phương cũng không lùi bước. Thác Tháp thiên Vương thấy thế, nói ra: "Thời cơ sắp đến rồi." Thái Bạch Kim Tinh cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy." "Mà nói, bệ hạ bên kia xử lý xong chưa?" Thác Tháp thiên Vương gật đầu. "Đều xử lý tốt rồi." Bọn họ rầm rộ kéo tới, tự nhiên không phải chỉ đơn giản đến gây sự. Thiên Đình bọn họ ẩn nhẫn đã lâu, hôm nay phải làm vai chính rồi!! Thái Bạch Kim Tinh yên lòng, sau đó cười nói: "Sau ngày hôm nay, chỉ sợ không chỉ Yêu tộc, mà ngay cả vị Phật Tổ ở Linh Sơn cũng sẽ phải thổ huyết." Thác Tháp thiên Vương lại thở dài. "Yêu tộc có thể ép chúng ta đến bước này thật không dễ dàng." "Đáng tiếc!!" Sau trận chiến này, chỉ sợ không có bên nào thắng. Thái Bạch Kim Tinh lại lắc đầu, nói: "Không hẳn vậy." "Tuy nói sinh linh Yêu tộc ngàn vạn, nhưng bọn họ lại khăng khăng nghịch thiên mà đi, nếu như bọn họ chọn tự sinh tự diệt ở nơi này, chờ khí vận Yêu tộc triệt để hết, có lẽ vẫn còn đường sống." "Chúng ta chẳng qua là thuận theo thiên mệnh, vì sao phải tiếc?" Thác Tháp thiên Vương không nói gì. Lúc này trong chiến trường, chín cái đầu của Quỷ Xa đã bị chặt mất bảy cái. Một cánh của nó cũng đã gãy rời hoàn toàn. Đó là bị Định Quang Phật đánh lén gây ra thương tích. Nhưng nó cũng không tha cho Định Quang Phật, trực tiếp dùng ngọn lửa màu đen đưa Định Quang Phật về tây. Đám Phật Đà này sớm đã vứt bỏ nhục thân, hóa thành năng lượng thể thuần túy, mà hắc hỏa của nó chuyên đốt các loại năng lượng, dính vào rồi gần như bất diệt, có thể nói là khắc tinh tự nhiên của bọn họ. Yêu tộc còn lại cũng không khá hơn. Ngay cả Hầu Ca cũng đang liều mình đánh nhau, nhe răng trợn mắt cầm côn, ngước nhìn Phật Đà trên trời. Hắn đã đến cực hạn. Thân thể rất mệt, cổ họng rất đau. Đây là trận ác chiến đầu tiên của hắn kể từ khi rời Linh Đài Sơn. Hắn rất muốn giơ kim cô bổng vung vẩy, nhưng chân hắn rất mỏi, tay hắn tê dại, chỉ duy trì động tác này thôi hắn cũng đã dùng hết sức lực. Hầu Ca cắn răng, trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa. Khóe miệng hắn đang chảy máu. Bộ hạ và tộc nhân của hắn đang bị tàn sát. Hắn chỉ có thể đứng nhìn. Yếu đuối!! Đây không phải lần đầu tiên Hầu Ca cảm nhận được sự yếu đuối. Nhưng lần này, hắn lại vô cùng khát vọng sức mạnh, khát vọng loại sức mạnh có thể thay đổi tất cả. Hắn nhìn về phía Lâm Phóng. Xung quanh Lâm Phóng được bao bọc bởi một bình chướng Nhược Thủy khổng lồ. Hắn thu nhận những yêu quái không còn sức chiến đấu. Bên ngoài bình chướng, mấy chục Phật Đà bao vây, trừng mắt nhìn đám yêu quái bên trong. Dường như không còn cách nào khác. Hầu Ca biết Nữ Oa không đến, Thông Thiên Giáo Chủ không đến, đây là Yêu tộc tự gây ra, đây là do hắn gây ra, hắn phải tự mình vượt qua. Hắn lảo đảo đứng dậy. Bàn tay dính đầy máu tươi của Hầu Ca giơ cao. Kim cô bổng trên không trung lóe lên hào quang màu vàng. "Tử chiến!!" "Không lùi!!" Hắn dùng giọng khàn khàn hô lên câu này. Đây là mệnh lệnh đầu tiên mà Hầu Ca ban cho dân của mình từ khi kế vị Yêu Đế đến nay. Cũng có thể là mệnh lệnh cuối cùng. Mà đám Yêu tộc ở đây, sau khi nghe thấy câu này đều tinh thần chấn động. "Tử chiến không lùi!!" "Tử chiến không lùi!!" "Tử chiến không lùi!!" Bọn họ cũng giơ cao hai tay. Dù thua trên chiến trường nhưng trên khí thế họ thắng. Đám đầu trọc Linh Sơn thấy cảnh này, đều có chút mộng bức. Đám gia hỏa kia bị làm sao vậy? Rõ ràng sắp bị đánh chết đến nơi rồi mà ai nấy khí thế vẫn ngút trời, hoàn toàn như thể có thể tái chiến ba trăm hiệp. Trong Tam Giới, không ít thế lực lớn đều chú ý đến chuyện này. Họ nhìn thấy cảnh này, cũng xúc động. Bất kể Yêu tộc trước đó thế nào, tinh thần mà họ thể hiện khi đối mặt với kẻ địch rất đáng để nhiều sinh linh học hỏi. Long tộc. Đông Hải Long Vương xuyên qua một tấm Thủy Ba Kính nhìn chiến trường. Quy thừa tướng ở bên cạnh hỏi: "Bệ hạ, Yêu Quốc này sắp xong rồi, việc chúng ta giao dịch với Hoa Quả Sơn, liệu có khiến Thiên Đình khúc mắc không?" Mặt Đông Hải Long Vương âm trầm. Hắn lắc đầu. "Sẽ không." "Trận chiến này Linh Sơn và Thiên Đình đều tổn thất rất nặng." "Bọn họ cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, không có mấy ngàn năm là không thể khôi phục được." Sau khi nói xong, hắn lại thở dài. "Ai!!" "Yêu Quốc vốn không cần phải chiến đấu." Theo hắn thấy, Thiên Đình và Linh Sơn từ trước đến giờ chưa từng để Yêu Quốc vào mắt, Yêu Quốc chỉ cần an ổn ở lại Bắc Câu Lô Châu, từ từ chờ chết là được rồi. Nhưng Yêu Quốc hết lần này tới lần khác muốn tìm đường chết, cùng Hoa Quả Sơn nháo nhào lên. Thiên Đình và Linh Sơn tự nhiên không chấp nhận. Điều này chưa hết, Yêu Quốc còn lập Tôn Ngộ Không làm Yêu Đế. Hôm nay, Thiên Đình và Linh Sơn làm sao chấp nhận. Tôn Ngộ Không chẳng qua chỉ là quân cờ, lại vọng tưởng lật ngược ván cờ, Yêu tộc vốn đã nỏ mạnh hết đà, lại muốn hàm ngư phiên thân, cho dù chung tay vào thì có ích gì, vẫn chỉ là si tâm vọng tưởng. Đáng tiếc những đầu tư trước đây của hắn, lần này đều ném xuống sông xuống biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận