Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 870:: Đạo Tổ tâm tư ngươi đừng đoán

Chương 870: Đạo Tổ nghĩ gì ngươi đừng đoán Tôn Ngộ Không rời đi, đã tìm được Ngọc Đỉnh. Lúc này Ngọc Đỉnh đang dẫn đầu đám Yêu tộc già yếu tàn tật, tại một đạo quán gần Đông Thắng Thần Châu để chân. Quan chủ đạo quán là một ông lão mắt trắng hoa cả lên, nhưng tu vi không ra gì, ngay cả thần tiên cũng không phải, lần đầu gặp Ngọc Đỉnh, còn tưởng hắn là giả mạo. Đến khi Ngọc Đỉnh không biết từ đâu lấy ra một miếng ngọc bài, ông ta mới tin. Cuối cùng là quỳ xuống bái lạy. Đạo quán nhỏ cộng cả thảy không quá ba mươi mấy người, tất cả đều quỳ trên mặt đất, miệng hô tổ tổ tổ...... Sư gia. Dù sao vai vế đã lớn đến không thể đo đếm, cũng không cần so đo nhiều ít. Ngọc Đỉnh bảo bọn họ chữa trị những thương bệnh này. Đó đều là đại yêu. Đệ tử đạo quán nhỏ nào đã thấy qua yêu quái hung tàn như vậy. Hơn nữa những yêu quái này đều mang thương, vẻ mặt càng hung dữ tợn, nhìn là biết không dễ chọc. Đạo sĩ trị liệu tay cũng run rẩy. Bất quá y thuật không tệ. Rất nhanh, những vết thương của yêu quái liền ổn định. Lâm Phóng thấy cảnh này, một hòn đá trong lòng cũng coi như là buông xuống.
Ngọc Đỉnh đứng ở một bên, lấy ra một lá bùa vàng, trên không trung viết vài chữ, liền ném bùa vàng ra, bùa vàng lơ lửng trên không, không gió tự cháy, hóa thành một làn khói xanh tiêu tán. Lão quan chủ ở bên cạnh cười nói: “Tổ sư gia pháp thuật thật cao siêu.” Ngọc Đỉnh: “......” Pháp thuật của hắn thế này cũng coi như cao siêu? Trong Thập Nhị Kim Tiên thì thực lực của hắn kém nhất. Lão quan chủ nịnh nọt đúng là đập vào mông ngựa. Bất quá Ngọc Đỉnh cũng hiểu tâm tư của lão quan chủ, trong đạo quán bỗng nhiên tới nhiều yêu quái như vậy, còn có cả vị đạo môn cao tầng danh xứng với thực như hắn, lão quan chủ trong lòng tự nhiên bất an, nhưng cũng thấy đây là cơ hội. Hắn tuổi tác đã cao, không mong gì hơn, có điều các Tiểu Đạo Đồng trong đạo quán biết đâu lại có thể một bước lên mây.
Lâm Phóng lúc này đi tới.
“Người đạo môn khi nào có thể đến?” “Khoảng nửa ngày nữa.” “Có thể mượn binh không?” “Ngươi muốn làm gì?” Ngọc Đỉnh nghi ngờ nhìn hắn.
Lâm Phóng thở dài: “Khi Phật môn khai chiến, mang đi rất nhiều con non của Yêu tộc.” Con ngươi của Ngọc Đỉnh hơi híp lại, vuốt vuốt râu.
“Sao vậy?” “Không được sao?” Lâm Phóng có chút nghi hoặc. Ngọc Đỉnh không giống người sẽ cự tuyệt.
“Không phải.” Ngọc Đỉnh bị nói trúng tim đen, cười cười: “Ta chỉ là nghĩ nếu đại sư huynh ở đây, chắc chắn sẽ đáp ứng ngay lập tức.” “Sau đại chiến, Thiên Đình tuy tổn thất nặng nề, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ngược lại Phật môn thoạt nhìn mạnh mẽ lại là thảm hại nhất, cho nên đại sư huynh sẽ ra tay.” Lâm Phóng đã hiểu. Thay Yêu tộc đoạt lại con non, vừa có thể công kích Phật môn, lại có thể giao hảo với Yêu tộc. Dù Lâm Phóng không tình nguyện thế nào, chỉ cần Quảng Thành Tử làm, hắn cũng phải nhớ ân tình của Quảng Thành Tử.
“Chẳng lẽ cái này cũng là Quảng Thành Tử tính toán kỹ?” “Ai mà biết được.” Ngọc Đỉnh nhún vai.
Lão quan chủ ở bên cạnh nghe mà mờ mịt. Cái gì? Thiên Đình tổn thất nặng nề? Cái gì? Phật môn thảm hại hơn? Cái gì? Đạo môn muốn cùng Phật môn khai chiến? Cái gì? Phật môn xâm lược Yêu tộc? Từng tin tức như bom nổ, trong lòng ông ta cứ oanh tạc loạn xạ. Lúc này lão quan chủ không biết phải nói sao cho phải.
Một hồi lâu. Lão quan chủ lúc này mới run run rẩy rẩy nói: “Tổ sư gia, nếu khai binh tấn công Tây Ngưu Hạ Châu, Thanh Phong quan ta nghĩa bất dung từ, có gì cần dùng tới cứ gọi một tiếng.” Nói xong, hắn còn rất kích động nhìn Ngọc Đỉnh.
Ngọc Đỉnh: “......” Trong lòng hắn càng thêm buồn bực. Thực tế, trên dưới đạo môn đều rất thanh tĩnh vô vi. Nhưng nếu ai đó nói cho bọn họ biết có thể thống nhất tam giới, bọn họ sẽ vứt cái thanh tĩnh vô vi đi. Dù sao họ cũng là người, là người thì có mong muốn, điều những đạo sĩ này mong muốn là làm rạng danh tông môn. Họ có thể không quan tâm quyền lợi. Nhưng họ muốn để đạo môn truyền bá càng xa, càng rộng hơn.
Không bao lâu, Tôn Ngộ Không đã đến.
“Các ngươi không sao chứ.” “Không có việc gì.” Tảng đá lớn trong lòng Lâm Phóng đã rơi xuống. Ngọc Đỉnh nhìn về phía sau hắn: “Đại sư huynh của ta không có đi cùng sao?” Tôn Ngộ Không biết hắn đang lo lắng gì, liền nói: “Hắn không có việc gì, trận chiến này là do Đạo Tổ bày ra, cuối cùng Đạo Tổ ra tay cứu chúng ta, còn bắt hai vị thánh phương tây về Tử Tiêu Cung bế quan, không có chuyện gì không được ra ngoài.” Lão quan chủ nghe mà càng kích động hơn. Cơ hội a! Đây chính là cơ hội ngàn vàng. Bây giờ Phật môn tổn thất nặng nề, hai vị thánh phương tây lại bị phong ấn, đúng là thời điểm đạo môn đại triển thần uy. Tôn Ngộ Không nhìn về phía Lâm Phóng: “Lâm Phóng huynh đệ, ngươi không sao chứ?” “Không có việc gì.” Lâm Phóng cười cười. Sau đó hắn gãi gãi đầu: “Hầu ca, chúng ta vừa rồi đang bàn bạc muốn mượn binh của đạo môn, đi đoạt lại con non của Yêu tộc mà Phật môn đã cướp.” Tôn Ngộ Không liền nhíu mày: “Chuyện này không cần đâu.” Lão quan chủ nghe thấy liền sốt ruột.
“Cái này……” Tôn Ngộ Không quay đầu lại, lão quan chủ cảm giác trong mắt hắn thấy được núi thây biển máu. Lão quan chủ sợ đến ngây người tại chỗ.
Tôn Ngộ Không quay đầu lại: “Chuyện của Yêu tộc ta, Yêu tộc ta sẽ tự giải quyết, không cần các ngươi nhọc lòng.” Rất nhanh. Quảng Thành Tử cũng đến. Hắn xưa nay ít nói, cứ thế lặng lẽ làm việc. Các loại người đạo môn đến tiếp ứng, từng vị đại yêu được đưa đến Côn Lôn để điều trị. Đến khi Lâm Phóng tới Côn Lôn, lúc này mới phát hiện thương binh khắp nơi. Trận chiến này thật sự quá khốc liệt, đạo môn nhìn như thắng, nhưng cuối cùng sau khi hai vị Thánh Nhân ra mặt, đạo môn cũng tổn thất nặng nề. Cả ba đều thiệt hại!
Lâm Phóng nhìn tình huống đạo môn, có chút suy nghĩ. Nhưng hiện tại hắn càng tò mò một vấn đề khác.
Quảng Thành Tử lúc này đi tới: “Ngươi đang nghĩ ta vì sao không chết?” Lâm Phóng giật mình.
“Đừng căng thẳng.” “Đọc Tâm thuật không phải việc gì khó.” Lâm Phóng nhìn Quảng Thành Tử: “Ta đúng là đang nghi hoặc chuyện này.” “Bởi vì Như Lai không chết.” Lâm Phóng: “......” “Mạng của ta là Đạo Tổ dùng để giết hắn.” Quảng Thành Tử trở về dọc đường, hắn suy nghĩ rất nhiều, lật ngược những gì đạo tổ bày bố trước đó, rồi suy đoán những sắp xếp tiếp theo của Đạo Tổ. Tình hình trước mắt cho thấy, Đạo Tổ hẳn là không muốn ai thắng cả. Đạo môn. Phật môn. Thiên Đình. Không để ai yên cả. Nhưng có một điều rất thú vị, Ngọc Đế, hắn, Như Lai đều không chết. Không có thế lực nào thật sự rơi vào thất bại hoàn toàn. Hắn chỉ có thể suy đoán Đạo Tổ là muốn cho ba người bọn họ một lần nữa sống chết tranh đấu, nhân đó tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng của đạo môn, phật môn, Thiên Đình, và thừa cơ diệt trừ bọn họ.
Lâm Phóng cũng trầm tư. Nhưng hắn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy...... Quá đơn giản!!
Đúng vậy. Chính là quá đơn giản. Qua chuyện trước, hắn đã có nhận thức mới về Đạo Tổ. Lão đầu này quái tính quái tình, mà cách làm không có logic gì cả, ít nhất là bọn hắn không hiểu được logic trong đó. Ai mà ngờ Đạo Tổ cứu Lâm Phóng là vì đối phó hai vị thánh phương tây! Bọn họ có liên quan sao? Không hề! Theo logic mà phân tích, tuyệt đối không thể đoán trúng. Nhưng cứ theo logic thì...... Lâm Phóng thật sự không nghĩ ra ý của Đạo Tổ.
“Có lẽ không phải như vậy, Đạo Tổ làm việc thật sự cao thâm khó đoán, nếu dựa theo tư duy thông thường đi đoán, hẳn là rất khó đoán được đúng ý ông ta.” Mặc dù Quảng Thành Tử lần đầu tiên nghe thấy từ tư duy thông thường, nhưng cũng hiểu ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận