Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 198:: cuồn cuộn sóng ngầm

Địa Dũng Phu Nhân bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt hung tợn, khuôn mặt tuấn tú ban đầu trong nháy mắt biến thành hình dạng thật, một con chuột lông trắng mũi vàng rất lớn. Nàng lao về phía ba người còn lại.
Một lát sau.
Địa Dũng Phu Nhân ợ một tiếng, vỗ vỗ bụng, hài lòng nhìn xuống phía dưới nhà nhà lên đèn.
“Thật là đẹp mắt.”
Rất nhanh, Hắc Hùng Tinh xuất hiện phía sau nàng.
“Bên ngươi thế nào?”
“Có thể thế nào, đương nhiên là đều vào bụng ta, thành chất dinh dưỡng tu vi của ta rồi.” Địa Dũng Phu Nhân trêu chọc mái tóc, quay đầu cười hì hì nhìn hắn.
Hắc Hùng Tinh ôm Địa Dũng Phu Nhân, đặt lên bờ vai rộng lớn.
“Chúng ta như vậy là xong rồi.”
“Ngươi nói hiệu trưởng làm sao biết gần đây có thể có người tới quấy rối?”
Địa Dũng Phu Nhân lắc đầu, nói: “Có lẽ hắn là hiệu trưởng nên vậy, con rùa con kia ta nhìn không thấu, trong đầu luôn có một đống ý nghĩ kỳ lạ cổ quái.”
“Chúng ta hay là đừng quan tâm mấy thứ này, ta có chút đói bụng.”
Nàng đáng thương nhìn Hắc Hùng Tinh.
“Ngươi không phải vừa ăn xong sao?” Hắc Hùng Tinh không hiểu gãi đầu.
“Ta mặc kệ, ta muốn ăn, ta muốn ăn.”
“Được rồi.”
Hắc Hùng Tinh cũng không quá ngốc, sau khi thấy phu nhân nũng nịu thì lập tức nhún nhường, hai yêu hướng chợ đêm đi tới.
Mà tại những nơi khác ở Hoa Quả Sơn.
Từng người từng người cao thủ đang nhanh chóng xử lý sạch những thế lực Nhân tộc lẻn vào.
Lâm Phóng thật ra không biết Nhân tộc sẽ nhắm vào Hoa Quả Sơn, hắn bố trí cao thủ Yêu tộc xung quanh Hoa Quả Sơn cũng không phải để phòng thám tử Nhân tộc.
Mà là dùng để phòng Thiên Đình.
Từ khi Thái Bạch Kim Tinh bị hắn vặn lại lên trời thì Thiên Đình vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này không giống với thái độ vội vàng trước đây của Thiên Đình.
Cho nên Lâm Phóng hoài nghi lần này Thiên Đình chắc đang kìm nén lắm, hắn cố ý bố trí Hoa Quả Sơn hôm nay ở ngoài thì lỏng trong thì chặt, chính là xem Thiên Đình có mắc câu hay không.
Nhưng ai ngờ, Thiên Đình không câu được, ngược lại câu được một đám người tộc thiên kiêu.
Chuyện này là sao vậy?
Sau khi biết chuyện, Lâm Phóng cũng ngơ ngác.
Hắn còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chuyện này có liên quan gì tới Nhân tộc vậy?
“Có ai sống sót không?”
Hắn đứng tại một góc trong màn nước động, nhỏ giọng giao lưu với lão hầu tử cố ý chạy tới.
Lão hầu tử ngượng ngùng cười: “Không có ai, ngươi cũng biết đám yêu quái kia đức hạnh gì, bọn chúng không có kiềm chế được.”
Thực tế tràng diện đó rất thảm.
Lâm Phóng chỉ là không có đi xem, nếu không đoán chừng rượu vừa uống vào đã phải phun hết.
“Cái này không có con tin, hỏi cũng không ra gì.”
Lâm Phóng nhíu mày.
Đúng lúc hắn không biết làm thế nào thì Hồ Yêu Vương chậm rãi đi đến, eo nhỏ lắc lư, đuôi phía sau vẫy một cái.
Trong tay nàng còn đang nắm một người Nhân tộc.
Nhân tộc này trông có chút kỳ quái.
Hắn không mất ý thức, nhưng lại không phản kháng, ngược lại si mê nhìn Hồ Yêu Vương, tựa như một con chó liếm vậy.
Hồ Yêu Vương đi đến trước mặt hai yêu, ném người đàn ông trong tay xuống đất.
Người đàn ông trên mặt đất lập tức bò dậy, quỳ trước mặt Hồ Yêu Vương, bộ dạng như một tên nô tài.
“Ngươi muốn con tin.”
Hồ Yêu Vương đứng trước mặt hắn, giơ Lâm Phóng lên trong lòng bàn tay, đôi mắt Thủy Ba nhìn hắn, cười nói: “Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình, về sau trả bằng thịt đó nha.”
Không phải...... Sao lại là trả bằng thịt.
Cách trả khác không được sao? Ta thấy ngươi là thèm thân thể ta thôi.
Lâm Phóng cười một nụ cười tự cho là mê người với Hồ Yêu Vương.
“Ta thấy vẫn là ngươi đáng tin cậy, lần này giúp đại ân.”
“Hừ! Biết là tốt.” Hồ Yêu Vương ngạo kiều hừ một tiếng, nhưng cái đuôi vui vẻ phía sau lại bán đứng tâm tư nàng.
Đúng là không hổ là động vật họ chó mà.
“Vậy bắt đầu thôi.” Lâm Phóng nhìn tù binh kia cười vô hại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hồ Yêu Vương.
Hồ Yêu Vương hiểu ý, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc, người đàn ông trước mặt liền không chút tôn nghiêm bò đến trước mặt nàng, vẻ mặt kia còn đặc biệt hưởng thụ.
Lâm Phóng nhướng mày.
“Cái này...... Mị hoặc của ngươi có phải là mạnh hơi quá không?”
Hồ Yêu Vương cười lạnh một tiếng, nói: “Cái đó cũng phải tùy đối tượng, với hắn thì ta cũng không nghĩ tới lại hiệu quả tốt như vậy, chỉ trong nháy mắt ý chí của hắn đã bị ta phá hủy, hiện tại là phế vật để ta đùa bỡn.”
Nàng dùng ngón tay ngoắc cằm đối phương, đối phương lập tức lộ ra vẻ mặt cao ngạo.
Đùa bỡn??
Thích thế sao?
Lâm Phóng nghe rõ rồi, mị hoặc của Hồ Yêu Vương là tùy người mà khác, như Hầu ca trong lòng không có gái thì hiệu quả quá nhỏ, còn nếu như đầy đầu toàn những ý nghĩ đó thì đặc biệt hữu dụng.
Một lát sau, người kia đã nói ra tất cả những gì hắn biết.
Bán đồng đội, bán rất gọn gàng.
Chuyện cụ thể, có thể hiểu là bên Nhân tộc cảm thấy Hoa Quả Sơn quá kiêu ngạo, nào là báo nhỏ tuyên truyền, lại là dẫm lên lục đại thánh của Nam Thiệm Bộ Châu để dương danh.
Sau đó có mấy môn phái rảnh rỗi họp nhau lại, chúng ta phải cho Hoa Quả Sơn chút nhan sắc xem mới được.
Nếu không thì, bọn chúng chỉ sợ không biết nhân gian này là ai làm chủ.
Lại đúng lúc gặp mấy thế lực Yêu tộc Đông Thắng Thần Châu và Nam Thiệm Bộ Châu tới lấy lòng, bọn họ liền định cả đám yêu quái này với Hoa Quả Sơn một lượt luôn.
Đến lúc đó không chỉ thu hoạch một đống lớn pháp bảo vật liệu, nhục thân của yêu tộc.
Còn có thể nhân cơ hội dương danh.
Mấy môn phái Nhân tộc liền cùng nhau đến đây.
“Chuyện này là sao vậy?”
Sau khi Lâm Phóng nghe xong, chỉ còn lại ý nghĩ này.
Ta Hoa Quả Sơn trêu chọc các ngươi lúc nào, chỉ vì các ngươi không vừa mắt ta, mà liền muốn hợp sức lại trực tiếp tiêu diệt chúng ta, các ngươi còn bá đạo hơn cả lục đại thánh nữa.
“Vậy chúng ta bây giờ làm sao?”
Hồ Yêu Vương chau mày, giọng cũng nghiêm túc.
Lâm Phóng khoát tay, nói: “Ta đi thông báo Hầu ca, lão quân sư ngươi phụ trách chuẩn bị chiến đấu cho mọi người, để mọi người đừng uống rượu nữa, tất cả đứng dậy chuẩn bị chiến đấu.”
Lão hầu tử gật đầu, đi xuống chuẩn bị.
Hồ Yêu Vương thì không đi.
Nàng chặt đứt cổ họng của tên chó liếm trên mặt đất, đi đến trước mặt Lâm Phóng.
“Ta về cùng ngươi.”
Lâm Phóng cũng không từ chối, hai người hướng đại sảnh đi đến.
Lúc này trong đại sảnh, đám yêu vẫn chưa nhận ra nguy hiểm sắp tới, bọn họ vẫn tiếp tục uống rượu, mỗi yêu mặt đều say rượu đỏ au.
Ngay cả Hầu ca cũng vậy.
Một Yêu Vương bưng chén rượu cười nói: “Đại vương nếu đánh thắng lục đại thánh, nấc! Vậy là có tư cách được tôn là Đại Thánh Yêu tộc.”
“Hôm nay mọi người tề tựu tại đây.”
“Chi bằng đại vương tự cho mình một cái phong hào uy phong?”
Phong hào?
Hầu ca ngừng động tác uống rượu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận