Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 125:: trở lại Linh Đài Sơn

Chương 125: Trở lại Linh Đài Sơn
Đám ba người về tới Linh Đài Sơn. Linh Hư Tử dừng lại hồ lô lớn dưới chân núi Chủ Phong, ba người từ trên hồ lô đi xuống. Linh Hư Tử nhìn Hầu Ca cười nói: “Ta tiếp theo còn muốn đi cùng tổ sư báo cáo tình huống chuyến này, cũng không ở lại thêm, hai người các ngươi cũng mệt mỏi rồi, cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Hầu Ca liền ôm quyền: “Cám ơn Linh Hư Tử sư huynh.”
Lâm Phóng cũng học Hầu Ca, ngay trước mặt Linh Hư Tử, nắm móng vuốt nhỏ của mình lại: “Cám ơn Linh Hư Tử......”
“Ai, coi như xong, ngươi tuyệt đối đừng về sau nói thế nữa.”
Linh Hư Tử trực tiếp cắt ngang lời Lâm Phóng. Lúc này Lâm Phóng mới nhớ ra, mình và tổ sư ngang hàng, nếu mà thốt ra một câu tiền bối, thì Linh Hư Tử sẽ bị tổn hao đạo hạnh, có khi còn bị gãy khí vận. Suýt nữa thì quên mất chuyện này. Bất quá... Sao ta lại có cảm giác mình bây giờ cũng là tiền bối nhỉ. Chẳng lẽ... Năm đó Khương Tử Nha cứ niệm ai là người đó xui xẻo, cũng là cái đạo lý này sao? Lâm Phóng bỗng nhiên có cảm giác mình đã phá được án. Thật là hố cha mà!! Tuổi thơ không nỡ nhìn thẳng.
Đợi Linh Hư Tử đi rồi, Hầu Ca tiện tay nhấc Lâm Phóng lên trong lòng bàn tay. “Lâm Phóng huynh đệ, ta muốn trở về tu luyện, đi ra ngoài cũng được một thời gian rồi, cứ không có thời gian tu luyện, tu vi cũng sắp bị bỏ bê rồi.”
Lâm Phóng cũng khẽ gật đầu. “Ta cũng muốn về đi ngủ, mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc.”
Vừa nói, hắn vừa phối hợp ngáp một cái.
Hầu Ca: “......”
“Lâm Phóng huynh đệ, tuy ngươi thường nói tu vi như Nghịch Thủy Hành Chu, không tiến ắt lùi, nhưng ta chưa từng thấy ngươi chân chính tu luyện qua, thế mà tu vi lại cứ hát vang tiến mạnh? ”
“Thật chẳng lẽ chính là thiên phú dị bẩm?”
Hắn theo bản năng gãi đầu một cái. Lâm Phóng nghĩ một chút. Tuy mình không phải là thiên phú dị bẩm, nhưng hắn có hệ thống mà. Treo máy hệ thống, cá ướp muối cả đời. Ha ha ha!!
“Cái này, trên thực tế là ta phát minh ra một loại thủ đoạn tu luyện đặc thù, tên là ngủ tu luyện đại pháp, có thể làm cho ta trong lúc ngủ mơ tu luyện, ngủ càng lâu tu vi càng cao.”
“Oa ca ca!!”
Lâm Phóng giải thích một câu. “Nguyên lai ngươi thật sự có thể tu luyện trong mộng à?”
Hai mắt Hầu Ca sáng lên, vô cùng mong chờ nhìn hắn: “Vậy có thể dạy ta được không?”
Loại công pháp trâu bò này, ai mà không muốn chứ?
“Cái này......”
“Trên thực tế môn công pháp này của ta chỉ có mình dùng được thôi, là do ta căn cứ vào tình hình của mình mà chế tạo riêng ra, cho nên không thể dạy cho ngươi được.”
Chuyện của hệ thống lại không thể nói ra được. Chỉ có thể lừa gạt thôi.
“Ra là vậy à.”
Hầu Ca thất vọng nói một câu, sau đó hắn đưa Lâm Phóng về lại trong ao nước ở trong núi. “Ngươi ở lại ngoan ngoãn ở đây, ta lão Tôn ngày mai sẽ đến thăm ngươi.”
Nói xong, hắn quay người rời đi. Lâm Phóng đứng trên tảng đá lớn, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ với Hầu Ca, cười nói: “Mai ~ gặp ~”
Đợi bóng dáng Hầu Ca biến mất, hắn quay người nhảy xuống nước. Lại một lần nữa trở về ao nước trong núi quen thuộc, cảm nhận được làn nước mát lạnh tràn qua thân thể, cái nóng nực trong cơ thể do đi đường phơi nắng mà sinh ra đã dần dần rời khỏi cơ thể hắn. Thay vào đó là sự mát lạnh vô cùng. Lâm Phóng theo bản năng nhắm mắt lại.
“A! Lâm Ca, cuối cùng ngươi cũng đã về, bọn ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ.”
Một Thủy tộc chú ý đến hắn, trong ánh mắt tràn đầy quang mang. Thủy tộc hưng phấn bơi đến bên cạnh hắn. Lâm Phóng thấy đối phương hưng phấn như vậy, trong lòng cũng rất vui sướng. Không ngờ danh vọng của mình tại Linh Đài Sơn lại cao như vậy, chỉ rời đi hai ngày thôi mà đã khiến đám linh thú này mong nhớ đến thế. Ta thật là cảm động quá đi.
Lâm Phóng đang cảm động thì bên kia Thủy tộc mong đợi nhìn hắn. “Lâm Ca, khi nào thì tiếp tục kể truyện thế?”
“Ngươi không biết đó thôi, hôm qua nghe tin ngươi không có ở đây, đám linh thú Linh Đài Sơn chúng ta ai nấy đều muốn phát điên rồi.”
“Không có tiểu thuyết của ngươi, chúng ta sống không nổi mất.”
Lâm Phóng: “......”
Thì ra mọi người quan tâm ta như vậy là vì muốn nghe tiểu thuyết hả. Chẳng lẽ mị lực nhân cách của Lâm Phóng ta còn không lợi hại hơn cả một quyển truyện đánh đổ thương khung sao? Lâm Phóng im lặng nhìn hắn. Còn Thủy tộc kia vẫn mong chờ hưng phấn nhìn hắn.
“Lâm Ca, khi nào bắt đầu kể tiếp thế?”
Lâm Phóng nghĩ một chút: “Vậy hôm nay bắt đầu luôn đi, ngày mai ta còn có chút việc cần làm, không biết có thời gian để kể truyện cho các ngươi hay không.”
“Vậy ta đi thông báo cho mọi người.”
Thủy tộc lập tức hưng phấn bơi đi. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ đám linh thú trong ao đều biết Lâm Phóng đã trở về và sắp kể truyện tiếp. Không những vậy, tin tức này còn được truyền đi khắp Linh Đài Sơn nhờ các linh thú biết bay. Vì lần đầu tiên Lâm Phóng trở về sau hai ngày bỏ bê công việc, mọi người vẫn rất nể mặt. Ngay cả Dương Thiền đã vắng mặt rất nhiều ngày cũng đến. Các đệ tử của Tổ sư cũng đến không ít.
Lâm Phóng thấy nhiều linh thú và đệ tử thế mà đều tới cổ vũ, tâm tình hắn cũng trở nên rất tốt: “Ha ha ha, cảm ơn mọi người đã tới cổ vũ nhé.”
“Ta thật sự rất cảm kích luôn đó.”
Mọi người cũng đều nhìn hắn. “Đừng nói nhảm, mau bắt đầu đi, ta chờ không kịp rồi.”
“Đúng đó đúng đó.”
“Ba ngày nay tìm không thấy người, cũng không biết đến năm nào tháng nào mới nghe xong được quyển truyện này.”
“Nghe nói ngày mai còn muốn xin nghỉ một ngày nữa.”
“Hố cha quá.”
“Lâm Ca, bọn ta đến hoa cũng đã tàn hết cả rồi đây này.”
Phía dưới đám người ồn ào nghị luận. Lâm Phóng cười nói: “Vậy ta không nói nhiều nữa, tiếp tục kể cho các ngươi nội dung tiếp theo.”
Hắn bắt đầu kể tiếp phần còn lại của "Đánh đổ thương khung". Mọi người nhanh chóng chìm đắm vào trong câu chuyện, ai nấy đều như si như say, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới huyền huyễn mà hắn tạo ra, cùng nhân vật chính Tiêu Viêm đi mạo hiểm. Mà bởi vì sau này tác giả đổi bản đồ, nên dù nội dung có là bình cũ rượu mới thì với địa đồ lớn hơn, cao thủ lợi hại hơn, và những nguy cơ mạnh mẽ hơn, mọi người cũng không thèm để ý đến việc nội dung bị lặp lại. Bọn họ chỉ muốn cùng Tiêu Viêm đi giả vờ ngầu, đi đánh bại hết kẻ địch này đến kẻ địch khác. Trong thời khắc này, bọn họ cảm nhận được mị lực của thứ gọi là giả vờ ngầu, đến từ xã hội hiện đại. Giả vờ ngầu khiến cho bọn họ sướng khoái. Hiện tại, bọn họ chỉ cần một ngày không được giả vờ ngầu liền cảm thấy khó chịu. Nhưng ở Linh Đài Sơn lại không có cơ hội để họ giả vờ ngầu, cho nên đám linh thú và đệ tử này chỉ có thể nghe tiểu thuyết của Lâm Phóng, để thư giãn một chút cái ham muốn giả vờ ngầu trong lòng mình.
Thời gian trôi qua chầm chậm. Câu chuyện của Lâm Phóng cũng xem như đi đến hồi kết. Lúc kể Tiêu Viêm trong trận đấu luyện đan đã một mình tỏa sáng, đánh bại rất nhiều đối thủ, và sắp phải đối mặt với cường địch cuối cùng thì hắn lại ngừng lại.
“Khụ khụ!! Hôm nay trời đã tối rồi, các vị tạm thời về đi.”
Lâm Phóng hời hợt nói một câu. Còn ở đây đám linh thú và đệ tử đều hoàn hồn, bọn họ vẫn đang dư vị câu chuyện vừa rồi. Vẫn chưa thoả mãn. Nhất là khi Lâm Phóng cố tình dừng lại ngay trước trận chiến cuối cùng. Trước đó về đối thủ cuối cùng của Tiêu Viêm, thế nhưng hắn lại dùng rất nhiều lời để miêu tả, đây chắc chắn là một đối thủ làm cho người ta tuyệt vọng. Bọn họ rất muốn biết nội dung tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận