Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 475:: nâng giết

Chương 475: Nâng giết “Ha ha, cái kia, ta bỗng nhiên cảm giác trong nhà quần áo đã lấy hết, ta không đi nữa.” Lâm Phóng Tưởng chạy. Cái này không chạy không được a!! Tình huống này mà thật đi Tử Tiêu Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn nếu khó chịu, cho hắn một cái tát, đánh hắn thành nửa thân bất toại, hắn tìm ai nói lý lẽ đây. Thông Địa Chân Nhân liếc mắt nhìn hắn. “Ngươi ở lại.” “Bản thể nói, những người khác có thể không đến, chỉ có ngươi không được.” Lâm Phóng: “......” Hắn còn có thể làm sao? Thánh Nhân cũng đã mở lời, hắn cũng không thể không nể mặt mũi được. Thái Ất Chân Nhân đứng ở một bên, nhìn vẻ mặt bi thương của hắn, bỗng nhiên cũng cảm thấy trong lòng rất vui vẻ a!! A~~ Ngươi cũng có ngày hôm nay. Sư tôn vạn tuế!! Hắn vỗ vỗ vai Lâm Phóng, trên mặt cười nhẹ nhàng, nói “Ai nha, Lâm đạo hữu đây là làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá vậy? Có phải thân thể không khỏe không? Có nghiêm trọng không? Chớ có đoản mệnh nha.” Lâm Phóng: “......” Ngươi muốn nguyền ta chết cứ việc nói thẳng, đừng có mà quanh co lòng vòng. Thái Ất Chân Nhân cảm giác thật thoải mái, trách không được Lâm Phóng lại tiện như thế, thì ra tiện lên cảm giác thoải mái như vậy. “Đừng nóng giận.” “Chúng ta sau này sẽ là đồng bạn hợp tác.” “Ta đây là quan tâm ngươi.” Sắc mặt Lâm Phóng càng khó coi hơn. Thông Địa Chân Nhân không cho bọn hắn có cơ hội nói nhiều thêm nữa, ông phất tay áo, sau đó mang người liền biến mất không thấy. Khi Lâm Phóng bọn hắn bình tĩnh lại thì đã ở trong một cái đại điện to lớn. Trong điện đèn đuốc sáng trưng. Ngoài điện sấm sét vang dội, bóng tối bao trùm, vô số sương mù màu xám cuồn cuộn, phối hợp với đầy trời lôi đình, cho người ta một loại cảm giác áp bách hủy diệt. Lâm Phóng hiếu kỳ quan sát. Đây chính là Tử Tiêu Cung. Hầu Ca cũng tò mò hướng xung quanh nhìn ngó. So với hai người bọn họ có dáng vẻ chưa thấy việc đời, thì Thái Ất Chân Nhân, Nam Cực Tiên Ông, Quảng Thành Tử lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Dù sao bọn hắn tuy chưa từng đến đây, nhưng đã nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói qua. Cho nên đối với nơi này cũng không lạ lẫm. Mà ở trước mặt bọn họ, là ba lão đầu. Lâm Phóng nhìn lão đầu ngồi bên phải, theo bản năng rụt cổ lại. Nguyên Thủy Thiên Tôn!! Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nhìn hắn. Thái Ất Chân Nhân bọn hắn ba im lặng đứng một bên. Chỉ có Hầu Ca theo bản năng rút kim cô bổng ra, sau đó đứng trước mặt Lâm Phóng. Lâm Phóng thật sự cảm động. Hóa ra Hầu Ca giảng nghĩa khí. Bất quá hiện tại hắn đã không còn là con rùa nhỏ lúc trước cần Hầu Ca bảo vệ nữa, hiện tại hắn đã có thể tự bảo vệ mình, nên hắn cũng đứng lên phía trước một bước, đứng bên cạnh Hầu Ca. Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy vậy, nhếch miệng cười lạnh. “Nghe nói ngươi định tìm ta tâm sự?” Lâm Phóng vừa lấy hết dũng khí, trong nháy mắt liền tan thành mây khói. Hắn rụt cổ lại. “Cái kia, ngài nhất định là nghe lầm, ta định hướng ngài thỉnh giáo một chút.” “A ~~” Nguyên Thủy Thiên Tôn ra vẻ ồ một tiếng. Ông tiếp tục hỏi: “Ta nghe nói, ngươi còn gọi ta là lão đầu?” Lâm Phóng càng sợ hãi: “Nói bậy, sao ngài lại già được chứ, ngài trẻ mãi không già, đẹp trai bức người a, lửa đèn trong tòa đại điện này cũng không thể che nổi hào quang của ngài......” Lâm Phóng trực tiếp một tràng nịnh hót bay xuống. Khóe miệng Thái Ất Chân Nhân bọn hắn giật giật!! Cái này mẹ nó...... Vô sỉ a. Bọn họ còn là lần đầu tiên thấy có kẻ nịnh hót mà lại kêu vang đến thế này. Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nhìn Lâm Phóng, đừng nói cái tràng nịnh hót này, trong lòng ông không chỉ không còn tức giận, mà ngược lại có chút thoải mái. Bất quá ông không nói gì. Lâm Phóng thấy ông không có biểu hiện gì, đương nhiên không dám dừng lại. Thế là...... Hắn cứ liên tục thổi, liên tục thổi. Thổi đến mức miệng đắng lưỡi khô, lúc này mới coi như là ngừng lại. “Nói tóm lại, ngài ở trong lòng ta tuyệt đối là một hình tượng vĩ đại quang minh chính trực, lòng kính ngưỡng của con đối với ngài đơn giản như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.” “Hô hô ~~” Lâm Phóng nói xong có chút mệt, khẽ thở hai tiếng. Về phần Thái Ất Chân Nhân bọn hắn, từng người đều ngơ ngác nhìn Lâm Phóng. Tràng nịnh hót không gián đoạn, không lặp lại của Lâm Phóng, quả thật làm kinh hãi mọi người. Ngay cả Hầu Ca cũng chậc lưỡi hai lần. Vẫn được đấy!! Lâm Phóng thì cẩn thận từng li từng tí nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc kia. Ông đã đợi một hồi, thấy Lâm Phóng thật sự là không thổi ra được nữa, lúc này mới lên tiếng nói “Ngươi có việc cầu ta?” Lâm Phóng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu. “Cái này không phải đều là đồng bạn hợp tác thôi, sao có thể nói cầu đâu.” “Đây gọi là giúp đỡ.” Hắn có vẻ mặt không có ý tứ. Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn bộ mặt không có ý tứ của hắn, luôn cảm thấy đó là nước mắt cá sấu. Ông hỏi tiếp: “Vậy ngươi có chuyện gì muốn ta giúp đây?” Lâm Phóng cười hắc hắc, nói “Ta đây không phải trước kia vì phát triển tín đồ, lừa gạt...... Phi! Hứa hẹn rất nhiều, trong đó có vài điều, không được tốt lắm để hoàn thành, cho nên......” Nguyên Thủy Thiên Tôn đã hiểu. Gia hỏa này đủ kê tặc a!! Tuy nói Xiển giáo và Tiệt giáo đã ở trong trạng thái hợp tác, nhưng hứa hẹn của Lâm Phóng vẫn chỉ là ở trạng thái vẽ bánh. Bây giờ ngươi cái gì cũng chưa thực hiện đâu, đã định nhờ ta giúp làm việc. Đây không phải là tay không bắt sói sao? Bất quá ông không phản đối hành vi này của Lâm Phóng, dám tay không bắt ông con sói trắng, về sau bánh vẽ mà không thực hiện được, vậy sẽ chết rất thảm. Lâm Phóng không phải là loại người chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt. Hắn dám làm vậy, ngược lại nói rõ hắn có lòng tin biến những cái bánh vẽ của mình thành hiện thực. Nên Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay lên, rất hào sảng nói: “Vậy ngươi nói xem ngươi cần gì, ta cấp cho ngươi là được.” Là một Thánh Nhân, trong Tam Giới có cái gì ông làm không được chứ? Không có!! Bất kể Lâm Phóng yêu cầu cái gì, ông đều có thể thỏa mãn. Là một trong số ít những người ở đỉnh cao nhất của thế giới này, đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp, ông có tự tin này. Lâm Phóng nghe vậy, cười càng rạng rỡ. “Thực ra cũng không có gì, chỉ là ta đã hứa với tín đồ rằng xuống Địa Ngục sẽ có ưu đãi.” “Mà ta thì lại không có quan hệ gì với Địa Phủ, cho nên......” Câu nói của hắn còn chưa dứt, sắc mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lập tức khó xử. Sự tự tin vừa rồi đã không còn một chút gì. Ông cảm thấy mình đã rơi vào hố. Hơn nữa còn là hố sâu nữa. Ông là Thánh Nhân không sai, là tồn tại đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp của thế giới này, không có gì có thể làm khó được ông, có điều Địa Phủ là một ngoại lệ. Chuyện này...... Thật đúng là không dễ làm. Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt móc mỉa Thông Thiên Giáo Chủ lúc nãy. Cái này thật đúng là phong thủy luân chuyển a. Còn Thông Thiên Giáo Chủ ở một bên, lúc này cũng không nhịn được mà bật cười. Ông vỗ vỗ vai Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói “Không có gì nha, thuộc hạ của ta lại vẽ ra thứ ngưu bức như vậy, cần ngươi tới giúp đỡ giải quyết hậu quả, ngươi đúng là một người tốt, mấy năm nay ta đã trách oan cho ngươi rồi.” Nguyên Thủy Thiên Tôn: “......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận