Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 36: Dương Thiền tới nghe sách

Chương 36: Dương Thiền đến nghe sách
Lâm Phóng chưa từng nghĩ có một ngày mình lại bị người ta thúc giục về nhà. Hơn nữa còn là một đám yêu quái.
"Cái kia, mọi người dậy sớm vậy sao?"
Lâm Phóng cười khan hai tiếng.
"Không còn sớm đâu, ta đêm qua căn bản không ngủ, trong lòng cứ nghĩ xem tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì."
"Ta cũng vậy, vốn định ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được."
"Tiếp đó rốt cuộc sẽ có chuyện gì vậy, ta thực sự quá tò mò."
Một đám tiểu yêu khát khao nhìn hắn. Trên mặt ai cũng mệt mỏi và thâm quầng mắt, một bộ dạng rất thiếu ngủ, rõ ràng là đêm qua không ai nghỉ ngơi đầy đủ. Lâm Phóng cũng không ngờ rằng "Đấu phá thương khung" lại có sức hút đến vậy ở dị giới. Đúng là danh bất hư truyền, quả không hổ là tác phẩm kinh điển của đại thần! Thấy đám Thủy tộc nhiệt tình như thế, Lâm Phóng cũng chỉ đành gạt bỏ ý định treo máy.
"Vậy chúng ta lên trên rồi nói tiếp."
Hắn bơi lên trên. Đám Thủy tộc lập tức vui mừng hớn hở theo sau hắn, bơi về phía trên.
Khi Lâm Phóng lên bờ, hắn phát hiện xung quanh ao nước đã chật ních sinh linh, trên cây từng đàn chim đậu san sát, dưới đất thì các loài động vật nhỏ nằm rạp xuống. Thậm chí còn có mấy cây thụ yêu cũng đứng yên lặng. Khi Lâm Phóng bước ra, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn hắn. Lâm Phóng có chút ngơ ngác. Sao mà nhiều người quá vậy, gấp đôi so với tối hôm qua. Chẳng lẽ tất cả đều đến nghe sách?
"Lâm Phóng ra rồi."
"Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nghe tiếp câu chuyện."
"Ta mong chờ quá rồi, nhanh bắt đầu đi."
"Cốt truyện này thật sự hay vậy sao?"
"Ta nói cho ngươi là cực hay đó, không nghe tiếc cả đời."
"Im lặng đi, Lâm Ca sắp bắt đầu rồi, đừng làm phiền hắn, im lặng nghe sách đi."
"Ta từ đêm qua đã ở đây chờ rồi."
"Ta cũng vậy, đúng là trùng hợp a!!"
Đám người thấy hắn ra ngoài, lập tức xôn xao.
"Mọi người dậy sớm thế à?"
Lâm Phóng bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, trong lòng cũng hơi run, vì vậy hắn muốn làm cho không khí bớt căng thẳng. Nhưng mọi người vẫn im lặng. Lâm Phóng hơi xấu hổ.
"Ha ha, ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi, tối qua ngủ muộn quá, ta lỡ ngủ quên."
Tất cả vẫn không ai nói gì. Chỉ số xấu hổ trong không khí tăng lên nhanh chóng.
"À, mọi người chắc đang vội, ta bắt đầu kể ngay đây."
Mọi người cuối cùng cũng có phản ứng.
"Nhanh bắt đầu đi."
"Lâm Ca, chúng ta đợi muốn mòn cả người rồi."
Lâm Phóng nhìn đám người, không hiểu sao, bỗng nhiên có cảm giác mình là một công cụ hình người chuyên để đọc sách. Hắn bắt đầu kể tiếp. Nội dung tiếp theo chính là Tiêu Viêm rời khỏi gia tộc, bắt đầu con đường quật khởi của mình. Trong quá trình này, tự nhiên cũng có vô vàn kỳ ngộ. Mọi người nghe đến là mê mẩn. Mà những linh thú đến vì nghe danh kia, cũng đều bị nội dung của "Đấu phá thương khung" hấp dẫn, tất cả đều im lặng nghe Lâm Phóng kể chuyện. Tại ngọn núi có cái ao này, hình thành nên một cảnh tượng kỳ quái. Vô số tinh quái trong núi tụ tập nơi này, hồ ly cùng hổ báo ở chung, bên cạnh còn có mấy con hươu nằm. Tạo nên một khung cảnh có phần vui vẻ hòa thuận...
Cùng lúc đó, trên Linh Đài Sơn.
Sau khi Dương Tiễn rời đi, Dương Thiền bị ở lại đây. Nàng không quen cuộc sống ở nơi này, lại thêm việc vừa mới mất mẹ, trong lòng phiền muộn, nên muốn đi dạo một chút quanh Linh Đài Sơn, xem như giải sầu. Sau lưng nàng còn có một bé gái phấn điêu ngọc tạc đang đi theo.
"Dương tiên tử, người đi chậm thôi."
Bé gái xách váy, đi theo sau lưng Dương Thiền. Nhưng Dương Thiền không muốn để ý đến nàng, chính xác mà nói thì hiện tại Dương Thiền không muốn để ý đến bất kỳ ai. Cứ đi mãi, Dương Thiền phát hiện ra một vài chỗ không đúng trên Linh Đài Sơn, nên dừng lại. Tiểu cô nương không chú ý, trượt chân một cái, đụng vào lưng Dương Thiền.
"Ái da!!"
Tiểu cô nương ngã nhào xuống đất. Dương Thiền cũng có chút áy náy, mặt đỏ lên, đỡ tiểu cô nương dậy.
"Ngươi có sao không?"
"Không sao không sao, da ta dày lắm, tiên tử người đừng thấy ta nhỏ, đã là Quỷ Tiên cảnh giới, mà lại sắp đột phá nhị chuyển rồi."
Dương Thiền thấy nàng không sao thật thì cũng yên tâm.
"Minh Nguyệt, ta trước khi đến nghe nhị ca nói Linh Đài Sơn này chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt."
"Vậy mà đi một quãng đường, sao ta cảm thấy trong núi này vắng tanh vậy?"
Minh Nguyệt gãi đầu, cũng vẻ mặt nghi hoặc: "Dạ bẩm tiên tử, cái này ta cũng không rõ, bình thường trong núi này phần lớn là tinh quái, hôm nay ngược lại không thấy một ai."
"Kỳ lạ!!"
Dương Thiền trầm ngâm. Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ từ xa vọng lại.
"Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
"Âm thanh gì ạ?"
Minh Nguyệt có chút mờ mịt, sau đó nàng nghiêng tai lắng nghe, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng động từ xa vọng lại, tựa như có người đang nói chuyện. Chẳng lẽ âm thanh này có liên quan đến việc linh thú biến mất?
"Chúng ta có nên qua xem không?"
Dương Thiền có chút tò mò. Minh Nguyệt nghĩ một chút, cảm thấy ở Linh Đài Sơn sẽ không có vấn đề gì.
"Được thôi."
Hai người tìm theo tiếng động. Xuyên qua rừng cây, một cái ao nước không lớn hiện ra trước mắt. Vô số tinh quái tụ tập nơi này, tất cả đều đang yên lặng chờ đợi, thậm chí những thiên địch của nhau cũng rất ngoan ngoãn, mọi người đều vẻ mặt say mê, cũng không để ý đến sự xuất hiện của hai người. Ánh mắt Dương Thiền nhìn về phía trung tâm của đám tinh quái. Lại là một con rùa nhỏ. Hắn lúc này đang nằm trên một tảng đá lớn giữa ao, miệng lưỡi trơn tru đang... kể chuyện??
Ánh mắt Dương Thiền nhấp nháy hai lần, có chút hiếu kỳ.
"Con rùa nhỏ này ngươi biết không?"
Minh Nguyệt nhìn Lâm Phóng, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra: "Chẳng lẽ là con rùa nhỏ của Tôn sư huynh sao?"
"Tôn sư huynh?"
"Đúng đó, chính là con khỉ kia."
Minh Nguyệt chỉ vào một con khỉ mặt đầy lông Lôi Công Hầu đang ở trong đám tinh quái.
"Hắn là đệ tử mới được tổ sư thu nhận, mới đến chưa lâu, chỉ nghe qua tổ sư hai lần giảng pháp, nhưng đã lĩnh ngộ được Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết đến mức đăng đường nhập thất rồi."
"Đáng tiếc vì là yêu nên không được chào đón trong đám đệ tử của tổ sư."
"Trước đó còn nghe nói hắn với các đệ tử khác có xảy ra xung đột."
Dương Thiền theo ngón tay của Minh Nguyệt nhìn sang. Quả nhiên thấy một con khỉ mặc đạo bào, lông vàng óng đang ngồi xổm trên một tảng đá, dùng... dùng chân gãi ngứa cho mình.
Dương Thiền: "..."
Nàng không động thanh sắc chuyển ánh mắt, nhìn về phía con rùa nhỏ.
"Tiên tử, ngươi tuyệt đối đừng trêu chọc con khỉ đó, nghe nói nó dã tính khó thuần, hung dữ lắm, trước đó cùng các đệ tử khác xảy ra xung đột, ra tay cũng không nhẹ."
Minh Nguyệt lo lắng nhìn Dương Thiền. Dương Thiền không nói gì. Chỉ là trong lòng thầm nghĩ: "Con khỉ này tuy hơi bất cần, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết đến mức đăng đường nhập thất, ngộ tính và thiên tư đều rất xuất chúng."
"Cho dù đặt ở tam giới, cũng là số một."
Bạn cần đăng nhập để bình luận