Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 530:: ảo giác

Chương 530: Ảo giác. Cự xà mặt lộ vẻ khinh thường, gào thét một tiếng, hướng phía Hầu Mao Phân Thân cắn xuống. Răng rắc!! Một tiếng vang thật lớn. Hầu Mao Phân Thân trong nháy mắt tan tành. Ngay cả Lâm Phóng và Hầu Ca đều nhìn với ánh mắt ngưng tụ, cự xà này xem ra am hiểu dùng độc, nhưng lực cắn của miệng nó cũng không thể xem thường, vậy mà có thể trong nháy mắt phá hủy Hầu Mao Phân Thân. Quả nhiên không thể khinh thị bất kỳ đối thủ nào. “Ha ha ha.” “Tôn Ngộ Không bất quá cũng chỉ như vậy.” Cự xà cắn xuống một cái, còn tưởng rằng mình đã tiêu diệt Hầu Ca, hưng phấn cười ha hả. Mà trên bầu trời, một con diều hâu và một con chim nhỏ lẳng lặng nhìn hắn. “Hầu Ca, hắn cười ngươi kìa.” Lâm Phóng nhìn vẻ phách lối này của hắn, có chút không chịu được. “Không sợ, nhìn ta lão Tôn xử lý hắn thế nào.” Con diều hâu trên mặt lộ ra biểu hiện khinh thường như người, nó thét dài một tiếng, sau đó vỗ cánh bay ra, một sợi lông khỉ liền nhẹ nhàng rơi xuống, vừa vặn rơi vào sau lưng cự xà, hóa thành một Hầu Mao Phân Thân. “Ha ha, ngươi đồ ngốc này, thật sự cho rằng có thể đánh được ta lão Tôn?” “Ta đùa với ngươi thôi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng cự xà. Cự xà: “Hả???” Hắn bỗng nhiên quay người lại. Sau đó liền thấy một con khỉ con đứng ở sau lưng hắn. Con khỉ này trước mắt giống y hệt Tôn Ngộ Không mà hắn đã giết, thậm chí ngay cả dao động linh hồn cũng giống vậy. “Sao có thể như vậy?” Cự xà không hiểu. Hắn rõ ràng đã đánh bại Tôn Ngộ Không, tại sao lại xuất hiện một Tôn Ngộ Không nữa? “Ngươi là người hay quỷ?” “Hắc hắc, ta lão Tôn không phải người, cũng không phải quỷ, là yêu.” Hầu Mao Phân Thân hết sức phách lối nhìn cự xà trước mặt, bộ dạng không hề coi hắn ra gì: “Chỉ bằng ngươi con tiểu xà này mà muốn đánh bại ta lão Tôn, cũng không sợ sứt cả đầu lưỡi.” Cự xà kia trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng mặc kệ con khỉ này trước mắt là người hay quỷ. “Ta mặc kệ ngươi là cái gì, chết đi.” Hắn hướng phía Hầu Mao Phân Thân xông tới. Hai bên tiếp tục đại chiến. Đại khái qua ba khắc đồng hồ, cự xà lại một lần nữa giải quyết Hầu Mao Phân Thân. Nhưng lần này hắn rõ ràng có chút cố hết sức. Lâm Phóng thấy cảnh này trên không trung, trêu chọc nói: “Là một gã mãnh liệt, nhưng không được bền cho lắm, hai lần đã không xong rồi.” Hầu Ca hiếu kỳ nhìn hắn. “Thế nào mới gọi là bền bỉ.” Lâm Phóng cười hắc hắc, nói: “Ít nhất cũng phải chín lần đi.” Chín lần? Cũng không nhiều lắm. Nếu là hắn, thì cho dù là chín Hầu Mao Phân Thân thay phiên nhau đánh tới cũng không ăn thua. Vậy hắn cũng nên là một người mãnh liệt. Hơn nữa còn bền bỉ. Hầu Ca nghĩ đến chuyện này, sau đó vung cánh lên, một sợi lông khỉ lần nữa nhẹ nhàng rơi xuống. Còn phía dưới cự xà. Lúc này đang đứng ở chỗ Hầu Ca bị đánh tan, đắc ý cười lớn. “Lần này ta xem ngươi sống kiểu gì.” Sau đó...... “Ha ha, ngươi đồ ngốc này, thật sự cho rằng có thể đánh được ta lão Tôn?” “Ta đùa với ngươi thôi.” Vẫn là giọng nói quen thuộc. Thậm chí cả câu nói cũng không hề thay đổi. Cự xà bỗng nhiên quay người lại, sau đó liền thấy một cảnh tượng khiến hắn sụp đổ vô cùng, Tôn Ngộ Không lại đang đứng yên ở sau lưng hắn, trông không hề có chuyện gì xảy ra. “Không thể nào a.” Cự xà cảm thấy mình muốn hoài nghi cả nhân sinh. Tại sao có thể như vậy? Ta rõ ràng đã đánh bại ngươi rồi mà, ngươi rõ ràng đã chết không thể chết lại mà. Ảo giác!! Nhất định là ảo giác!! Giờ khắc này, cự xà cảm thấy mình đã hiểu ra. “Thi thuật gia chắc chắn không thể ở quá xa, cho nên chỉ cần là công kích diện rộng, nhất định có thể buộc đối phương hiện ra, dù không được, cũng có thể tìm thấy dấu vết để lại.” Lập tức cự xà thân hình đón gió liền dài ra. Trong chốc lát, thân hình của hắn liền dài đến mức vô cùng kinh khủng. Che khuất bầu trời, tựa như lạch trời. Lâm Phóng: “Sợ, sợ.” Hầu Ca: “Trượt, trượt.” Hai người bọn họ vội vàng hướng về phía xa bay đi, giả bộ như đang rất hoảng sợ. Mà cự xà cũng không để hai người vào mắt, mà là không ngừng di chuyển thân thể tại chỗ, càn quét bốn phía. Theo động tác của hắn, tất cả xung quanh đều bị đả kích mang tính hủy diệt. Các loại tinh quái yêu ma chạy tứ tán. Mà Hầu Ca và Lâm Phóng thì đứng đợi ở cách đó không xa quan sát cảnh này, như đang nhìn một thằng ngốc. “Hắn đây là giận quá hóa điên à?” “Có trời mới biết.” “Hay là để Hầu Mao Phân Thân đi qua thăm dò một chút, hạ nhuệ khí của hắn?” “Cũng được đấy.” Sau đó Hầu Mao Phân Thân liền xông tới. Còn cự xà đối mặt với động tác của Hầu Mao Phân Thân, cũng không có chút biểu hiện gì. Hắn đã nhận định đây đều là ảo giác. Hầu Mao Phân Thân cũng là ảo giác!! Vậy nếu là phân thân thì không có gì phải sợ, tất cả đều là ảo giác của mình, nên bị thương cũng là, bị đánh cũng là, chỉ cần mình không tin, vậy tất cả đều là giả. So với Hầu Mao Phân Thân này, tìm ra chân thân của Tôn Ngộ Không quan trọng hơn. Hắn tiếp tục phá hoại. Còn Hầu Mao Phân Thân thì đứng giữa không trung, cây gậy trong tay đón gió dài ra, hướng về phía hắn hung hăng vung xuống. Cự xà thấy vậy, khinh thường cười nói: “Tất cả đều là giả, chỉ cần ta không tin, vậy sẽ không sao.” Sau đó...... Đùng!! Kim cô bổng và cự xà chạm vào nhau. Cự xà bay thẳng. Lâm Phóng nhìn thân ảnh đang nhanh chóng biến mất của hắn, cười hắc hắc: “Đánh hay lắm.” Hầu Ca cất tiếng nói chân thành: “Đuổi theo.” Nói xong, hắn hướng về phía bên kia bay qua. Lâm Phóng cũng bận bịu đuổi theo. “Hầu Ca, ngươi đuổi theo hắn làm gì?” “Nghe ngóng tình báo, trong yêu quốc đối với chúng ta đại khái chia ba loại thái độ, ủng hộ, trung lập, căm thù, gia hỏa này hẳn là thuộc phe căm thù.” Lâm Phóng nháy nháy mắt: “Hầu Ca, sao ngươi biết?” “Hắn ra tay rất nặng mà.” Lâm Phóng trong nháy mắt đã hiểu. Cự xà này nào chỉ là ra tay nặng, đơn giản giống như có thù không đội trời chung với Hầu Ca và hắn vậy. Không giết cha mẹ hắn, cũng phải đội cho hắn cái nón xanh. “Ngươi nghĩ ra được những cái này kiểu gì vậy?” Lâm Phóng nghi hoặc nhìn Hầu Ca. Hầu Ca lại mang vẻ nghi hoặc, hỏi: “Những chuyện này còn cần phải nghĩ sao?” Lâm Phóng: “......” “Không cần sao?” “Không cần mà.” Tâm tình Lâm Phóng vô cùng phức tạp. Hai người bọn họ bay không bao lâu, đã tìm thấy chỗ ở của con cự xà kia, tại một mảnh rừng núi, cự xà đang nằm ở đó, thân thể to lớn trực tiếp tạo ra một cái hố lớn. Mà Hầu Mao Phân Thân lúc này cũng bay tới. Nó lại dùng côn đánh vào người cự xà. Cự xà thấy thế, lập tức thu nhỏ hình thể, hướng về phía bên cạnh né đi. Nhưng trong lòng lại vô cùng nghi hoặc và không hiểu. “Chẳng lẽ không phải ảo giác?” “Nếu không sao ta lại bị đánh bay được?” “Hơn nữa nếu Tôn Ngộ Không chân thân đang thi triển huyễn thuật, vậy tại sao ta cũng bay xa như vậy rồi, mà gia hỏa này vẫn cứ như hình với bóng mà đến?” “Nhưng nếu nói không phải......” “Vậy cũng không đúng!!” Cự xà thật sự hoang mang. Nhưng sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ ra: “Chẳng lẽ trong người ta có kẻ nào đó giả thần giả quỷ!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận