Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 897: lấy oán trả ơn

Chương 897: Lấy oán trả ơn
Lần hành động này, thiếu niên lạnh lùng kia cũng đến, nhưng trong lúc bối rối, Trương Tam chỉ kịp che chở cho người bên cạnh chạy thoát, chứ không hề chú ý đến tung tích của thiếu niên nọ.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy thiếu niên kia không dễ dàng chết như vậy.
Giống như hắn vậy!
Hửm??
Tại sao lại giống ta chứ?
Trương Tam trong lòng dấy lên nghi hoặc và không hiểu!
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ cứ thế đi đường, cuối cùng vào giữa trưa ngày thứ tư, họ đã thấy một gia đình.
Gia đình kia rất hiền lành, thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của họ, không những không ghét bỏ, ngược lại còn cho họ mượn bồn tắm nhà mình để tắm rửa, rồi tự mình xuống bếp, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho họ.
Cảnh tượng này tuyệt đối không thể gặp được ở Đông Thắng Thần Châu.
Trương Tam và mấy người kia dù đã nhiều ngày không tắm rửa, nhưng vẫn duy trì cảnh giác.
Lòng phòng bị người khác là không thể không có!
Nhưng cho đến khi tắm rửa xong, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn đồ ăn trên bàn, mấy người đều cố nuốt nước miếng, nhưng vẫn đợi chủ nhà bắt đầu ăn rồi mới động đũa.
Chủ nhân gia đình này còn tưởng rằng bọn họ là người hiểu quy củ.
“Mấy vị đến từ Đông Thắng Thần Châu phải không?” “Chỗ các ngươi đúng là nhiều quy củ thật.” “Ta lúc còn trẻ từng đi qua, nào là chủ nhà phải ngồi ghế chủ vị, chủ nhà không ăn thì khách không được ăn trước vân vân, rườm rà lắm.” “Nhưng chúng ta ở đây là tiểu môn tiểu hộ, không có nhiều quy củ như vậy, cứ tự nhiên ăn đi.”
Trương Tam cười ngượng ngùng, lúc này mới bắt đầu ăn.
“Đại ca quả là kiến thức rộng rãi, còn từng đến Đông Thắng Thần Châu.” “Đâu có đâu.” Nói đến chuyện này, chủ nhân gia đình này liền trở nên nhiệt tình hẳn lên.
“Ta lúc trẻ gan lớn lắm, chẳng sợ gì, chỉ muốn ra ngoài xem chút việc đời, kết quả là đến Đông Thắng Thần Châu hai lần, lúc đó còn loạn lạc lắm, đường đi cũng không dễ.” “Chỉ là trên đường đi Nam Thiệm Bộ Châu, lại gặp phải không ít yêu quái.” “Nói cũng lạ, trên đường từ Nam Thiệm Bộ Châu đến Đông Thắng Thần Châu, ngược lại không có nhiều yêu quái như vậy.”
Trương Tam thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng và vài miếng cơm.
Còn mấy người kia thì như quỷ chết đói đầu thai, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Thậm chí còn dùng cả tay!
“Vậy nơi đây chính là Tây Ngưu Hạ Châu sao?” “Đúng vậy, các ngươi không biết à?” Trương Tam cười bẽn lẽn, cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Không giấu gì đại ca, chúng tôi gặp đại nạn lưu lạc đến đây, thật sự vẫn không biết đây là đâu.” “Vậy các ngươi thảm hơn ta nhiều rồi, hồi đó ta đi một mạch đến Đông Thắng Thần Châu cũng không thảm như các ngươi, nhưng cái này thì có sao đâu, ít nhất chúng ta còn sống, còn sống là hơn hết rồi.” Đại ca lại an ủi thêm vài câu.
Thế nhưng câu nói này dường như chạm đến nỗi lòng của những người này, động tác ăn cơm đều chậm lại.
Đại ca thấy bộ dạng này, liền biết mình lỡ lời.
“Nhìn cái miệng của ta này.” “Tại ta!” Trương Tam thì lắc đầu: “Đại ca nói không sai, còn sống quả thực là tốt hơn nhiều rồi.”
Sau đó hắn nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên một pho tượng thần được thờ phụng trong chính đường.
Tượng thần này rất kỳ quái, không phải loại tượng thần của dòng mạch Đông Thắng Thần Châu, thờ phụng cũng không phải Chính Thần, mà là một con hồ ly.
Trương Tam hơi nhíu mày: “Xin hỏi đại ca, tượng thần này thờ phụng vị nào vậy?” “À, ngươi nói cái này à!” “Đây là Hồ Tiên đại nhân, là Bảo Gia Tiên ta mời về.” “Bảo Gia Tiên?” Trương Tam ngẩn ra.
Hắn chưa từng nghe nói có loại Tiên Nhân này.
“Xin hỏi Bảo Gia Tiên này là gì?” “Bảo Gia Tiên này chính là Tiên Nhân phù hộ cho gia đình chúng ta bình an, ngươi không biết đấy thôi, từ khi thờ phụng vị Bảo Gia Tiên này, eo ta không đau nữa, chân cũng không mỏi, xương cốt khỏe hơn nhiều, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều.” “Vậy thật là tốt quá.” Trương Tam nhìn pho tượng thần kia, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không nói gì.
Đợi ăn cơm xong, Trương Tam tìm lý do, định đi dạo quanh đây.
Chủ nhà này sợ bọn họ không quen đường sá ở đây xảy ra chuyện gì, nên tìm một đứa trẻ trạc tuổi thiếu niên dẫn đường.
Đứa trẻ này tên là Hồ Nhĩ Tán, là cô nhi trong thôn, bình thường hay lêu lổng trong thôn, lớn lên nhờ cơm trăm nhà, đối với nơi này có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Trương Tam đi một đường, ngoài việc nhà nào cũng thờ phụng Bảo Gia Tiên ra, cũng không thấy có gì kỳ lạ.
“Bảo Gia Tiên này ở chỗ các ngươi rất thịnh hành sao?” “Đó là đương nhiên rồi.” Nói đến đây, Hồ Nhĩ Tán liền kích động hẳn lên.
“Bảo Gia Tiên hữu cầu tất ứng, từ khi thờ phụng Ngài, thu hoạch trong thôn đều tăng gấp đôi.” “Những năm trước vào lúc này còn phải đi tranh nước với thôn bên cạnh, nhưng từ khi có Bảo Gia Tiên, nước muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, quan hệ giữa chúng ta và thôn bên cạnh cũng tốt hơn nhiều rồi.” Trương Tam chỉ yên lặng lắng nghe.
Mà ở phía sau hắn, Lục Võ và đám người đã nhíu chặt mày!
Hồ Nhĩ Tán cũng không hề phát giác ra điều này.
Hắn vẫn còn đang kể những chuyện tốt về Bảo Gia Tiên.
Bộ dáng cuồng nhiệt đó, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Trương Tam đợi hắn nói xong, mới hỏi: “Ta thấy các Bảo Gia Tiên dường như cũng không giống nhau.” “Đúng vậy, Bảo Gia Tiên mỗi nhà thờ phụng đều không giống nhau, cho dù là cùng một loại Bảo Gia Tiên, cũng không phải là cùng một vị.” “Rất nhiều người đều thích mời Hồ Tiên.” “Nhưng ta không thích.” “Ta thích rồng, nhưng rồng rất khó mời!” “Sau này ta muốn mời một vị Xà Tiên, sau đó trông nom ngài ấy, để ngài ấy hóa rồng!” Trương Tam: “...” Hóa rồng?
Đúng là dám nghĩ thật!
Hồ Nhĩ Tán thì nhìn chằm chằm Trương Tam: “Ta có phải rất có ước mơ không?” Trương Tam với vẻ mặt lúng túng gật gật đầu: “Ừm, rất có ước mơ!!” Sau đó hắn hỏi tiếp: “Bảo Gia Tiên này nghe có vẻ rất tốt nhỉ, là đến từ đâu vậy?” “Là thần tiên ở Bắc Câu Lô Châu cho.” Hồ Nhĩ Tán không chút nghi ngờ, nói thẳng ra.
Nhưng bốn chữ Bắc Câu Lô Châu vừa thốt ra, sắc mặt những người có mặt tại đó đều thay đổi.
Biểu cảm của Trương Tam từ ôn hòa ban nãy, trở nên hơi cứng đờ.
Mà những người đi theo sau hắn, ai nấy đều mặt mày âm trầm, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Nhĩ Tán vậy.
Hồ Nhĩ Tán cũng bị cảnh này dọa sợ.
“Các ngươi sao vậy?” “Không, không có gì.” Trương Tam gượng cười.
Hắn có chút không cam tâm, cảm thấy có thể là chỗ nào đó đã nhầm lẫn.
Thế là hắn lại hỏi lần nữa: “Bắc Câu Lô Châu kia không phải là nơi ở của yêu quái sao? Ta nghe nói nơi đó có rất nhiều đại yêu, đặc biệt hung tàn đáng sợ, còn ăn thịt trẻ con nữa.” “Bảo Gia Tiên này... không có vấn đề gì chứ?” Hồ Nhĩ Tán vừa nghe những lời này, cũng chẳng còn sợ hãi nữa, lập tức nổi giận.
“Sao các ngươi có thể nói Bảo Gia Tiên như vậy!” “Nếu như không có Bảo Gia Tiên, chúng ta bây giờ không biết còn sống qua ngày thế nào nữa.” “Nhưng, bọn họ là yêu quái!!” Cuối cùng Lục Võ cũng không nhịn được nữa: “Yêu tộc và Nhân tộc thế bất lưỡng lập, ngươi thân là Nhân tộc sao có thể thờ phụng Yêu tộc chứ, vinh quang Nhân tộc của ngươi đâu rồi?” Bọn họ vì diệt yêu, đã trả giá nhiều như vậy, chết nhiều người như vậy!!
Hắn tuyệt đối không cho phép Nhân tộc cúi đầu trước Yêu tộc, huống chi còn là quỳ lạy!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận