Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 380:: chuyến lôi

"Mọi người thấy những con trùng nhỏ này chứ?" Cô hướng dẫn viên du lịch đưa tay chỉ lên cột đá, nơi có những con trùng nhỏ đang hút những lớp rêu phát sáng.
"Bọn chúng là loài sinh vật tự nhiên sinh ra ở vùng không gian này, ngoài nơi đây ra thì hầu như không có nơi nào khác có loại côn trùng này."
"Bởi vì chúng sinh sống lâu dài ở nơi này nên cơ thể đã sinh ra một số biến đổi."
"Theo quan sát của chúng tôi, chúng thực tế không tự phát sáng, khả năng phát sáng là do chúng hấp thụ chất lỏng phát sáng từ rêu. Sau một khoảng thời gian chúng sẽ thải chất lỏng này ra ngoài, sau đó lại tiếp tục hút chất lỏng mới."
"Có phải rất kỳ diệu không?"
Mọi người nghe đến đây đều cảm thấy rất mới lạ, đồng loạt gật đầu.
Lâm Phóng cũng cảm thấy rất thú vị khi quan sát những con trùng nhỏ đó.
Cô hướng dẫn viên du lịch thấy bầu không khí đã gần đạt, liền tranh thủ thời cơ nói: "Vậy các vị có muốn sở hữu một con côn trùng như vậy không?"
"Hiện tại loại côn trùng này đang được bán rất hot, không cần 998, cũng chẳng cần 98, chỉ cần 10 khối linh thạch hạ phẩm là có thể mua được một con côn trùng như thế. Tâm động không bằng hành động."
Lâm Phóng vừa nghe đến chuyện tiền bạc thì hứng thú tò mò trong lòng cũng biến mất.
Nhưng mấy người giàu có, quyền thế lại cảm thấy hứng thú sau khi nghe hướng dẫn viên nói vậy.
Chỉ là chưa đợi họ móc tiền, thì một con côn trùng trên cột đá đã bị một con côn trùng lớn hơn khác, có vẻ hung hăng hơn, đang ẩn mình ở gần đó tóm chặt rồi ăn tươi ngay trước mặt mọi người.
Không những thế, sau khi ăn một con nó còn không thấy đủ mà tiếp tục bắt thêm một con khác.
Chẳng bao lâu sau, mấy con côn trùng trên cột đá đều bị ăn sạch, tàn dư rơi vãi khắp nơi.
Ờ...
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía cô hướng dẫn viên.
Nhưng cô hướng dẫn viên vẫn không hề nao núng, vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp trên môi, nói: "Chúc mừng các vị đã gặp được loài động vật làm nên thương hiệu của chúng tôi, loài săn mồi cấp cao ở hang động phát sáng, giá gốc 60 linh thạch hạ phẩm, bây giờ chỉ còn 10 linh thạch thôi."
"Chỉ cần 10 linh thạch, các vị đã có thể mang một con vật săn mồi cấp cao ở hang động phát sáng về nhà."
"Không mua thì thiệt, không mua thì hớ."
"Mà tạm thời cũng chỉ có một con duy nhất thôi nha."
Lời cô ta tràn đầy sức mê hoặc.
Mấy vị công tử kia vẫn còn đang do dự, mấy con côn trùng này dù lạ thật nhưng dù gì cũng chỉ là phàm trùng không có năng lực đặc biệt, bỏ ra mười viên linh thạch thì hơi phí.
Trong lúc họ đang do dự thì Vạn Thánh Công Chủ chen tới, trực tiếp móc ra mười viên linh thạch.
"Cái này ta lấy." Giọng điệu của nàng vô cùng bá đạo.
Cô hướng dẫn viên vui vẻ nhận tiền, rồi thản nhiên lấy con côn trùng đang ăn dở trên cột đá xuống, đưa cho Vạn Thánh Công Chủ.
Vạn Thánh Công Chủ nhận lấy rồi nhanh chóng bỏ vào trong túi ngự thú.
Thương vụ đầu tiên được chốt, sau đó cô hướng dẫn viên cũng lần lượt bán được mấy con.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cô ta đã kiếm được mấy trăm linh thạch hạ phẩm.
Lâm Phóng nhìn mà thèm thuồng.
Thật là siêu lợi nhuận mà!
Nếu sau này có ngày đánh sập t·h·i·ê·n Đình, hắn cũng sẽ làm một nghề du lịch thế này, chỉ dựa vào cái danh t·h·i·ê·n Đình thôi thì việc thu tiền vé vào cửa đã đủ để hắn phất lên rồi.
Đang lúc Lâm Phóng mải mê suy nghĩ thì mọi người đã ra khỏi hang động phát sáng.
Sau khi ra ngoài, Lâm Phóng mới phát hiện họ đang đứng trên một vách đá, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, vách núi dựng đứng, nhìn thôi cũng khiến người ta e dè.
Bên cạnh đó có một con đường lát ván được tu sửa lại, ngoằn ngoèo đi lên nối thẳng đỉnh núi.
Cô hướng dẫn viên dẫn mọi người đi lên con đường lát ván này.
Tuy rằng ai nấy đều có thể bay, nhưng đến đây trải nghiệm cái cảm giác này mới là điều quan trọng. Tất cả đều không chọn bay mà đi theo sự dẫn dắt của cô hướng dẫn viên, từng bước đi lên đỉnh núi.
Đứng ở trên đỉnh núi, cuối cùng Lâm Phóng đã nhìn thấy rõ toàn cảnh Bắc Hải chi nhãn.
Từng ngọn núi lớn cao vút chọc trời sừng sững trên mặt đất, những làn sương mù trắng xóa lượn lờ giữa các dãy núi, trông như những dòng sông trôi qua những ghềnh đá, những sinh vật vô danh đang nô đùa giữa các ngọn núi.
Mà thứ nổi bật nhất chính là một p·h·áp trận màu vàng khổng lồ trên bầu trời.
P·h·áp trận này không chỉ duy trì hoạt động của Bắc Hải chi nhãn mà còn đóng vai trò như mặt trời.
Cảnh tượng này khiến không ít yêu quái phải ngẩn ngơ.
Cô hướng dẫn viên rất chuyên nghiệp, chờ một lúc mới lên tiếng nói: "Mời mọi người đi theo tôi, chúng ta sẽ đến địa điểm tiếp theo."
Tất cả mọi người lần lượt đi theo.
Còn đám La Sát luôn ẩn mình ở phía cuối đoàn, cực kỳ kín tiếng, lại âm thầm rời khỏi đội ngũ.
Lâm Phóng để ý thấy cảnh này nên quyết định tách đoàn. Bất quá hắn cố tình chậm lại một chút, chờ đám La Sát đi được một đoạn mới tách khỏi đội.
Mục đích chính của hắn lần này là giải cứu Thân Công Báo, nên muốn đến khu vực trung tâm trước.
Còn mấy kẻ khả nghi kia cùng với chuyện truyền thừa, đành phải xếp sau.
Ngọc Hoa Khôi luôn chú ý đến Lâm Phóng, thấy Lâm Phóng cũng không đi tiếp, cũng lặng lẽ tách đoàn, cẩn thận từng chút một tiến đến đứng cạnh Lâm Phóng.
Lần này Lâm Phóng không nói gì.
Sau khi đại quân đi khuất, hắn mới mang theo mọi người hướng về phía khu vực trung tâm của Bắc Hải chi nhãn mà đi.
Nhưng đi chưa được bao lâu thì hắn đột nhiên dừng lại.
Ở phía trước mặt hắn là đám người áo đen.
Bọn này cũng hướng về khu trung tâm mà đi sao?
Lâm Phóng quay đầu nhìn Côn Bằng, Côn Bằng cũng đang nhìn hắn.
Ban đầu hắn định sau khi đám áo đen đi vào sẽ để Côn Bằng theo dõi xem bọn chúng muốn làm gì rồi sẽ làm một con chim sẻ vàng bắt mồi.
Nhưng bây giờ lộ tuyến của đám này giống hệt lộ tuyến của bọn hắn...
Vậy chẳng phải dễ dàng hơn cho bọn hắn làm chim sẻ hay sao.
Lâm Phóng quyết đoán dừng lại, mở ra một đạo p·h·áp trận ẩn nấp rồi cười nói: "Chúng ta không cần vội, cứ theo dõi bọn chúng từ phía sau, trước tiên cứ để bọn chúng thăm dò trước, xem chúng muốn làm gì."
La Sát Nữ đang nhanh chóng tiến về phía trước, trong khoảnh khắc Lâm Phóng triển khai p·h·áp trận ẩn nấp, liền liếc mắt về phía sau.
Kỳ lạ!!
"Lão đại, có vấn đề gì sao?" Một La Sát tò mò hỏi.
La Sát Nữ nói: "Có chút kỳ lạ, ta có vẻ cảm nhận được linh lực dao động, nhưng lại không phát hiện gì, có thể là ta quá nhạy cảm rồi."
Lời vừa dứt thì con ngươi của nàng co lại, năm ngón tay tạo thành trảo, nhanh chóng chụp về phía một tên La Sát đứng trước mắt.
Móng tay sắc nhọn xượt qua mặt tên La Sát, bắt lấy một cái móng vuốt cứng rắn.
Đó là một sinh vật lớn giống như bọ ngựa, màu sắc trên cơ thể liên tục thay đổi, hòa vào không gian xung quanh, khi bất động thì trông giống như một vật chết, lại không có linh lực nên rất dễ qua mắt tu sĩ.
Lâm Phóng cũng ngạc nhiên nhìn những con bọ ngựa đổi màu này.
Cũng ghê thật, đây là tắc kè hoa cùng bọ ngựa say xỉn cùng nhau hả?
Bọ ngựa đổi màu này tuy quỷ dị, nhưng dù sao cũng chỉ là phàm vật, trước mặt tu sĩ thì chẳng có chút sức chống cự nào đã bị tiêu diệt.
Nhưng một hòn đá nhỏ cũng có thể làm dậy sóng cả ngàn đợt sóng.
Sau khi nó c·h·ế·t, xung quanh lần lượt xuất hiện vô số bọ ngựa đổi màu khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận