Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 811:: ngươi không sai

Chương 811: Ngươi không sai, vẻ mặt Như Lai lúc này thật sự rất khó coi. Chơi Như Lai? Câu này không nên nói ra chứ! Tuy rằng Hồng Quân Lão Tổ hiện tại đúng là đang chơi hắn, nhưng hắn cũng cần giữ thể diện chứ. Hắn cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình cũng không giống nhau! Hắn càng thêm ghét Lâm Phóng. Mà Lâm Phóng lúc này thật sự không muốn làm chuyện này, trong mắt người khác đó là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, nhưng Lâm Phóng hiểu rõ đây chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, còn là củ khoai lang nóng bỏng tay được bôi mật nữa. Mùi thơm kia bay ra ngoài, có thể thu hút tất cả ong mật nhỏ ở gần đây đến. Quỷ Xa cứ đâm đâm chọc chọc hắn. “Đồng ý đi.” “Mau nói ngươi đồng ý đi!!” Xem kìa, con ong mật nhỏ thứ nhất đã không nhịn được rồi. Lâm Phóng bất đắc dĩ nhìn Hồng Quân Lão Tổ: “Lão tổ à, ngài suy nghĩ thêm một chút đi.” Đối đầu với cái ám chiêu của Quỷ Xa, Lâm Phóng vẫn cự tuyệt. Hồng Quân Lão Tổ cũng không lên tiếng, hắn đang chờ đợi. Hành động của Quỷ Xa bên kia có vẻ ngày càng nặng tay hơn! Trước đó sợ Đạo Tổ phát hiện, nàng vẫn còn dè dặt, thấy Đạo Tổ không nói gì, nàng cũng kịp phản ứng, Đạo Tổ đây là cố ý, thế là nàng cũng lớn gan hơn, đã biến thành bóp! Quả nhiên bóp người là kỹ năng thiết yếu của phụ nữ mà! Đến cả chim cái cũng tránh không khỏi. Những người khác thấy cảnh này, người thì nhìn trời, người thì nhìn đất, ai nấy đều làm như không thấy. Hồng Quân chờ một lát, thấy Lâm Phóng sắp khóc, khóe miệng của hắn cong lên một vòng ý cười: “Ta có thể tiếp tục chờ, ngươi cảm thấy ngươi còn chống đỡ được nữa không?” Lâm Phóng: “......” Hiện tại hắn bỗng nhiên có chút thấu hiểu cho Như Lai. Bị chơi, nhưng vẫn phải cười ha hả trên mặt! Cái này biết tìm ai mà nói cho rõ lẽ đây? Cuối cùng, hắn vẫn phải gượng gạo ra vẻ tươi cười: “Đạo Tổ, ta thật sự sai rồi.” Vẻ mặt của Đạo Tổ dần dần trở nên hòa ái, vỗ vỗ vai của hắn: “Không, ngươi không sai, ngươi làm rất tốt, ta cảm thấy ngươi còn có thể làm tốt hơn.” Đạo Tổ nói hắn không sai, vậy hắn thật sự không có sai. Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tôn Ngộ Không. Lâm Phóng: “Ta làm.” Đạo Tổ thu lại ánh mắt: “Ngoan.” Đạo Tổ vừa nhìn về phía Quỷ Xa, Quỷ Xa hiểu ý của hắn, buông tay xuống. Sao Quỷ Xa lại không biết việc đáp ứng chuyện này cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng nghĩ đến những lợi ích trước mắt, vậy nàng dù thế nào cũng khó lòng từ bỏ. Đây có khả năng là hy vọng duy nhất để Yêu tộc trỗi dậy. Lâm Phóng xoa xoa eo, hít hà khí lạnh, tức giận nhìn Đạo Tổ: “Ngài còn có chuyện gì không?” “Đây là đuổi khách sao?” Đạo Tổ nhìn hắn. Lâm Phóng gật đầu: “Ừm, thì sao?” Hắn biết rõ Đạo Tổ cũng sẽ không để ý những cái này, cho nên mới dám như vậy. Nhân lúc bây giờ còn có thể ra vẻ, liền cứ giả bộ một chút, chờ một lát Đạo Tổ đi rồi, vậy là coi như không thể giả bộ được nữa rồi! Đạo Tổ suy nghĩ một chút: “A, hiểu rồi, ta đi là được.” Hắn vậy mà thật sự đi. Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây kinh hãi a!! Đây chính là Đạo Tổ đó, ngươi cứ thế mà hô tới quát lui sao? Ngươi đúng là không sợ chết mà!! Mấu chốt là Đạo Tổ còn không tức giận. Vẫn thật sự đi! Cái này mẹ nó... Hôm nay đúng là sống gặp ma. Đợi Đạo Tổ đi rồi, Quỷ Xa lại chọc chọc Lâm Phóng. Lâm Phóng quay đầu. “Sao thế?” Quỷ Xa giơ ngón tay cái lên: “Ngươi, da trâu!!” Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy thằng nhãi Lâm Phóng này không tầm thường, nhưng cái không tầm thường hôm nay của Lâm Phóng đã vượt quá sự tưởng tượng của nàng, quả thật là da trâu mà!! Lâm Phóng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên rồi, ta là ai chứ.” Quỷ Xa cười, một bàn tay vỗ lên trán hắn. “Khen ngươi vài câu, ngươi đã thở hổn hển.” Lâm Phóng: “......” Quảng Thành Tử thấy cảnh này, cũng cười đi tới: “Chúc mừng nhé.” Lâm Phóng liếc mắt: “Ta tặng ngươi đấy.” “Thôi thôi, chuyện này không thể được.” Quảng Thành Tử liên tục khoát tay: “Ta cũng không dám nghịch ý Đạo Tổ.” Hắn đương nhiên biết đây là khoai lang bỏng tay, nhưng cũng là một cơ hội lớn, việc mà Lâm Phóng thực sự muốn làm là đi phán đoán tâm tư của Tổ. Đạo Tổ tại sao lại muốn làm như vậy? Tại sao lại là Lâm Phóng? Rốt cuộc người mà Đạo Tổ chọn trong lòng là ai? Nói thẳng ra, Đạo Tổ trong lòng đã sớm dự định xong hết rồi, hiện tại chẳng qua là đang chơi Lâm Phóng mà thôi. Lâm Phóng đoán sai thì đạo tổ không vui, còn đoán trúng thì cũng chẳng có công lao gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi. Lâm Phóng thật là thảm. Hắn sẽ không ngốc như vậy mà đi nhận việc này! Quảng Thành Tử liếc nhìn Lâm Phóng, nghĩ xem có nên nói thêm gì nữa không. Lâm Phóng thì khoát tay, tức giận nhìn về phía Như Lai, vẻ mặt kia như muốn nói: “Ngươi nhìn xem này, ngươi không đến nói vài câu à?” Như Lai cũng muốn, trên thực tế hắn cũng cảm thấy nghi hoặc không biết Hồng Quân tại sao lại làm như vậy. Lúc này, Lâm Phóng nhìn sang, hắn cũng cười cười: “Chúc mừng nhé.” Lâm Phóng: “Ta tặng ngươi đấy.” Như Lai: “Tốt, tốt!” Lâm Phóng: “......” “Sao ngươi không đi theo lẽ thường vậy?” “Bản tọa đây gọi là thích làm việc thiện, nếu như ngươi không tình nguyện như vậy, vậy chi bằng đưa cho ta, để ta đến tiếp nhận phần thống khổ này.” “Ha ha!!” Lâm Phóng chỉ đáp lại hai chữ. “Ta đưa cho ngươi, ngươi dám nhận, nhưng ngươi có đỡ được không?” “Đôi khi ta thật không muốn nhắc nhở ngươi, nhưng đừng để lòng tham làm mờ mắt.” Như Lai thì lại vẻ mặt tự tin: “Ngươi đừng quản ta có tiếp được hay không, ngươi chỉ cần dám đưa, ta liền dám tiếp!” “Ha ha!!” Lâm Phóng lắc đầu. Ngay sau đó, hắn vừa nhìn về hướng Ngọc Đế. Vẻ mặt kia như muốn nói: “Hiện tại Như Lai nói xong rồi, đến lượt ngươi nói vài câu đi.” Ngọc Đế: “......” ( ▔□▔ )! Vẻ mặt của hắn có chút âm trầm. Cuối cùng Ngọc Đế cũng không nói gì, mà mang người rời đi. Đợi Ngọc Đế đi rồi, Như Lai cũng dẫn người đi, Quảng Thành Tử cùng Tôn Ngộ Không chào hỏi xong, cũng dẫn người đi, hiện trường chỉ còn lại người của Yêu tộc. Quỷ Xa lúc này, bỗng nhiên tới gần Lâm Phóng, hỏi: “Thằng nhãi con, ngươi cũng được đấy, dám làm càn trước mặt Đạo Tổ?” “Hắn cũng sẽ không giết ta, không nhân cơ hội này làm càn một chút, sao có thể trấn áp đám người kia.” Đạo Tổ nếu muốn dùng hắn, chắc chắn sẽ không giết hắn ngay bây giờ. Hơn nữa, Đạo Tổ thật sự không quan tâm mấy chuyện này. Thế nhưng có người quan tâm. Lâm Phóng chỉ dùng một câu, liền khiến Như Lai kiêng kỵ, khiến Ngọc Đế kiêng kỵ. Hai người này không biết Đạo Tổ đem Lâm Phóng mang đi rồi thì có chuyện gì xảy ra, cũng không biết thái độ của Đạo Tổ đối với Lâm Phóng như thế nào, cho nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lâm Phóng càng làm càn, bọn họ càng không dám. “Không sai, chiêu này mượn oai hùm dùng hay đấy!” “Ha ha!!” Lâm Phóng cười cười. Mượn oai hùm, cũng phải có lão hổ cho mượn uy phong chứ. Hắn hiện tại cũng cảm thấy có phải Đạo Tổ đã sớm tính toán tốt hết rồi, ngay cả việc hắn làm càn cũng tính đến rồi! “Bất quá như vậy, chúng ta coi như kiếm được một món hời rồi!” Quỷ Xa vẻ mặt hưng phấn. Lâm Phóng có quyền này, tối thiểu Yêu tộc sẽ có một chỗ cắm dùi trong tương lai! “Đúng rồi, sau này chúng ta làm gì?” “Tiếp tục truyền giáo.” Lâm Phóng tức giận trả lời một câu. Câu nói này khiến Quỷ Xa sững sờ một chút, nàng có chút không hiểu: “Tiếp tục truyền giáo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận