Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 889:: tên ăn mày

Chương 889: Tên ăn mày
Cái này muốn củng cố địa vị, từ đầu đến cuối cao cao tại thượng, luôn luôn muốn cho người phía dưới tìm một chút nguy cơ, nếu không có mong cầu gì, muốn thần tiên thì có ích lợi gì đâu? Cùng đi xử lý mấy việc vặt cầu con cầu tài, không bằng g·i·ế·t yêu quái cho đỡ lo. Lư Thanh Sơn tính toán làm cho Đinh Đương rung động. Thôi Quản Sự thì lập tức giơ ngón tay cái lên. "Chưởng giáo cao kiến!" Lư Thanh Sơn liếc nhìn hắn. "Còn cần ngươi nói, nhanh đi đem những người phàm tục kia tiến cống bảo bối lấy tới."
Để có thể cầu một cái tiên duyên, cùng sau này tại Côn Lôn Sơn có thể sống tốt hơn, rất nhiều nhà giàu thế phiệt ngấm ngầm đưa cho Lư Thanh Sơn không ít đồ tốt. Lư Thanh Sơn tự nhiên nhận hết. Côn Lôn mới trải qua một trận tẩy rửa, chính là lúc không có tiền. Mấy thứ tiền của phi nghĩa này đưa tới tận cửa, không k·i·ế·m thì ngu sao.
Trận thăng tiên đại hội này, tổ chức ròng rã trong nửa tháng. Lư Thanh Sơn cẩn thận chọn lựa 2000 người có t·h·i·ê·n phú không tồi, lại giàu nứt đố đổ vách cả trai lẫn gái vào Côn Lôn. Đại hội kết thúc. Sau đó chính là nghi thức bái sư. Lư Thanh Sơn cố ý chọn ngày hoàng đạo, bày ra dáng vẻ cao quý. Thực tế thì chỉ làm qua loa cho xong. Dù sao thời nay thần tiên cũng không có, hắn có phô trương lớn đến đâu, mấy Tinh Quân thần tiên kia cũng không tới được. Còn mấy t·h·i·ếu nam t·h·i·ếu nữ kia thì đều một mặt mong chờ. Đón ánh nắng đầu mùa xuân. Bọn họ nhìn người đàn ông tiên phong đạo cốt tr·ê·n đài cao, mắt sáng long lanh.
"Tiên Tôn không hổ là đạo môn chính thống, cái khí độ này không phải người thường có thể so được."
"Sau này ta cũng phải được như sư tôn."
"Đẹp quá."
"Đây mới đúng là người sống ở chốn thần tiên!!"
Mà trong tiếng ca ngợi của bọn họ, Lư Thanh Sơn ngoài mặt thì vân đạm phong khinh, trong lòng thì đã nở hoa. Hắn nhìn vầng dương trước mặt, giả bộ làm bộ nói vài lời cáo từ, đại ý nói là đối với t·h·i·ê·n địa, mình muốn thu nhận đồ đệ, hy vọng t·h·i·ê·n địa có thể mở cửa t·i·ệ·n lợi các kiểu. Lời này nếu Tam Thanh nói ra, có lẽ còn có chút tác dụng. Còn hắn...... thôi vậy đi!! Nhưng những t·h·i·ếu nam t·h·i·ếu nữ ở dưới nghe thì lại rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g. Không hổ là Tiên Tôn đại nhân đối mặt Yêu tộc xâm lấn cũng có thể ra tay bá đạo, lời nói này thật không tầm thường!!
Và đúng lúc này......
"Tránh ra, để ta vào."
"Ta muốn gặp Tiên Tôn đại nhân, cho ta gặp Tiên Tôn đại nhân."
Một tiếng ồn ào bỗng truyền đến! Lư Thanh Sơn cau mày. Dừng động tác. Lư Thanh Sơn nhìn về hướng phát ra tiếng động. Phía sau mọi người, một tên ăn mày nhỏ toàn thân bẩn thỉu đang bị người lôi k·é·o ra ngoài, thân thể nhỏ bé của hắn ra sức giãy giụa, miệng không ngừng la to.
Lư Thanh Sơn nhíu mày chặt hơn: "Đây là ai?"
Sau đó, có một tên đệ t·ử mập mạp đứng ra: "Bẩm sư tôn, người này là hôm trước đến cầu tiên duyên, chỉ là không được chọn, không biết sao lại đến đây, quấy rầy nghi thức của sư tôn."
Lư Thanh Sơn liền đi tới trước mặt tên ăn mày kia. "Ngươi tìm ta?"
Tên ăn mày vội vàng q·u·ỳ xuống. "Thỉnh tiên tôn nh·ậ·n lấy ta."
Lư Thanh Sơn đ·á·n·h giá hắn vài lần, lập tức trong lòng có chút kinh ngạc. Tư chất của tên tiểu khất cái này không tệ đấy chứ. Mặc dù không gọi là kinh diễm, nhưng nếu hơi rèn luyện thì sau này chắc chắn có thành tựu tr·ê·n đường tu tiên. Có thể...... hắn không có chút ấn tượng gì về tên ăn mày này. "Ai đã khảo hạch ngươi?"
Lúc này, Thôi Quản Sự cũng có chút luống cuống!! Hắn đi đến trước mặt Lư Thanh Sơn, nhỏ giọng nói: "Chưởng giáo, tiểu t·ử này tư chất không tệ, có điều tướng mạo không tốt, hơn nữa hắn nghèo, chúng ta ở đây đều thu tiền." Nói đến chỗ này, Thôi Quản Sự còn tăng thêm mấy phần ngữ khí.
Lư Thanh Sơn lộ vẻ bình tĩnh. Tiền là thứ tốt mà! "Tư chất ngươi không tốt, nếu muốn ở lại thì chỉ có thể làm tạp dịch."
"Ngươi có đồng ý không?"
Tên ăn mày liên tục gật đầu. "Nguyện ý, nguyện ý."
Sau đó Lư Thanh Sơn lại vỗ trán một cái, nghĩ ra một chuyện. Trước kia cứ mải thu tiền, thu một đám công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, mặc dù tiền đã k·i·ế·m được, nhưng những người này ăn ở đều cần người hầu hạ. Chắc là nên thu chút tạp dịch mới phải!! Sau đó, Lư Thanh Sơn nhìn tên ăn mày nhỏ với vẻ nhu hòa hơn.
"Ai! Thật đáng thương."
"Vừa nghĩ đến thế g·i·a·n còn có vô số đứa trẻ lưu lạc vô gia cư vì Yêu tộc, ta đây liền thấy đau nhức."
"Cho nên ta quyết định muốn tuyển nh·ậ·n một đám đệ t·ử tạp dịch, phàm là đứa trẻ có tấm lòng hướng đạo, đều có thể trở thành đệ t·ử tạp dịch của Côn Lôn Sơn."
Nói xong, hắn nhìn trời góc 45 độ. Đúng là một người ưu dân ái quốc. Mấy đệ t·ử khác sau khi thấy vậy đều biết điều q·u·ỳ xuống: "Sư tôn đại t·h·iện."
Lư Thanh Sơn thấy thế thì khiêm tốn khoát tay: "Ai ~~ ta bất quá là làm chút chuyện thuộc bổn ph·ậ·n, có làm gì đâu!"
Cái vẻ mặt vô sỉ kia nhìn mà Thôi Quản Sự chỉ bĩu môi. Chỉ có tên ăn mày kia là có ánh mắt có chút kỳ lạ. Tiên Tôn này hình như không giống như những gì hắn tưởng tượng cho lắm!!
Sau khi kết thúc các loại đại điển bái sư. Tin tức Côn Lôn Sơn tuyển đệ t·ử tạp dịch truyền khắp Đông Thắng Thần Châu. Những bách tính không được chọn sau khi nghe được tin này đều tán thưởng Lư Thanh Sơn đại ân đại đức. Thế là vô số người lũ lượt kéo nhau đến Côn Lôn Sơn. Trong lòng của bọn họ cất giấu một giấc mộng thần tiên nồng nhiệt. Mà chờ đợi bọn họ chính là hiện thực t·à·n khốc. Đệ t·ử tạp dịch tại Côn Lôn Sơn là tầng lớp dưới cùng, là nô tài hầu hạ người, công việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất đều do họ làm, mỗi ngày bận từ sớm tới tối, thời g·i·a·n tu luyện thì có thể đếm tr·ê·n đầu ngón tay. Hơn nữa người truyền thụ tiên p·h·áp cũng hờ hững, cơ bản giảng một lần rồi thôi. Mấy đệ t·ử chính thức càng là khinh thường bọn họ các kiểu. Thế nhưng!! Dù vậy, vẫn có người trổ hết tài năng. Đó chính là tên ăn mày kia lúc trước. Hắn lúc này đã đổi tên thành: Trương Tam!! Mà tu vi của hắn cũng đã đến Luyện Khí kỳ, còn mạnh hơn so với những đệ t·ử chính thức bình thường. Nhưng điều này cũng làm cho rất nhiều đệ t·ử chính thức khó chịu, cảm thấy hắn một tên đệ t·ử tạp dịch, đáng kiếp làm trâu làm ngựa tên ăn mày, sao có thể ưu tú như vậy được. Thế là đủ trò chơi khăm. Trương Tam đều cố gắng hóa giải, hóa giải không được thì liền yên lặng tiếp nh·ậ·n. Trong tình huống như vậy, thực lực của Trương Tam vững vàng tăng lên, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng mỗi một bước đi của hắn đều rất vững chắc.
Hôm nay! Trương Tam đang tu luyện.
"Trương sư huynh, sư tôn bảo chúng ta đi quảng trường."
Một giọng nói thanh lãnh truyền đến. Trương Tam mở mắt. Trước mặt là một t·h·iếu niên lạnh lùng. Người này cũng là đệ t·ử tạp dịch giống như hắn, tu vi bình thường. Có điều người này trời sinh đã mang cái khí tràng người sống chớ lại gần, trong đám đệ t·ử thì có vẻ hơi nổi bật.
"Biết rồi."
Trương Tam chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn t·h·i·ếu niên tu vi: "Ngươi chắc cũng nên luyện tập một chút."
T·h·i·ếu niên hờ hững: "Tu luyện cũng chỉ có vậy thôi, ta mà muốn thì ở đây không ai có thể mạnh hơn ta được."
Trương Tam nhíu mày. Có lúc hắn cũng không hiểu t·h·i·ếu niên tự tin ở đâu ra. Có lẽ chỉ có trời sinh mới giải thích được! Nghĩ đến trời sinh...... Trương t·h·i·ê·n nhăn mày lại nắm chặt tay, hắn theo bản năng che ngực, không hiểu vì sao trong lòng hắn cứ có một ý nghĩ, một ý nghĩ nhất định phải đi tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận