Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 546:: muốn đánh cứ đánh

Chương 546: Muốn đánh cứ đánh Xung quanh Yêu Hoàng đều nhìn một màn này, họ sợ bọn họ đánh nhau. Nếu mà đánh nhau thật thì không hay chút nào. Tuy nhiên, cũng có một vài Yêu Hoàng nhìn những thần tiên Phật Đà kia với ánh mắt không mấy thiện cảm, từng người như muốn khắc lên mặt chữ “Lão tử đang muốn ăn chay đấy”. Thần tiên và Phật Đà cũng đều lộ vẻ cảnh giác. Thực tế, bọn họ cũng không rõ lần này đến đây làm gì. Yêu Quốc chọn Yêu Đế, bọn họ chạy đến xem náo nhiệt cái gì? Chẳng phải cố ý gây chuyện sao? Lỡ mà có sơ suất thì thật sự là cửu tử nhất sinh, không chừng tam giới đại chiến sẽ nổ ra ngay. Đây thật sự không phải tác phong của Thiên Đình, nói thật, là cơ quan quản lý toàn bộ tam giới, Thiên Đình có thể nói là trải qua không ít trắc trở, bấp bênh. Thuở ban đầu, Thánh Nhân Yêu tộc Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn thuận theo thiên ý, thành lập Thiên Đình. Về sau Vu Yêu chi chiến, Yêu tộc mất Thiên Đình, thêm vào đó cao thủ tổn thất lớn, nội tình căn cơ tiêu hao quá nửa, khiến cho khí vận Yêu tộc suy tàn, khiến Nhân tộc khí vận quật khởi. Lúc đó Thiên Đình do Hạo Thiên Thượng Đế nắm giữ. Hạo Thiên là đồng tử của Hồng Quân lão tổ, tiếp quản Thiên Đình lúc tam giới rắn mất đầu. Yêu tộc cũng không tiện nói gì. Dù sao Yêu tộc thế yếu, cũng không có ai đủ khả năng để đảm nhận chức Thiên Đế. Nhưng sau này Hạo Thiên Thượng Đế thoái vị, mà người lên thay lại là một phàm nhân không có chút căn cơ, còn phải trải qua kiếp nạn mới có thể đắc đạo thành tiên, ngồi vững ngôi vị chủ tam giới. Việc này có chút tát vào mặt Yêu tộc. Cũng may Ngọc Hoàng Đại Đế không có thực lực, nhưng đầu óc thì vẫn ổn. Sau khi lên ngôi, ông ta cố gắng ổn định cục diện tam giới. Làm cũng không tệ. Bất kể là Đạo giáo hay Phật giáo, đều sẽ nể mặt ông ta, một ở Tây Ngưu Hạ Châu, một ở Đông Thắng Thần Châu, ai nấy đều khư khư giữ địa bàn của mình, tuyệt đối không chủ động gây sự. Mà cái giá Ngọc Hoàng Đại Đế phải trả cho việc này, chính là mất hết quyền quản lý Đông Thắng Thần Châu và Tây Ngưu Hạ Châu. Về phần Yêu Quốc Bắc Câu Lô Châu, cũng ở vào tình trạng tương tự. Đối với điều này, Quỷ Xa giữ thái độ khẳng định. Tuy rằng nhìn vào, Ngọc Hoàng Đại Đế làm như vậy hơi hèn nhát, là người quản lý tối cao tam giới, nhưng thực tế địa phương ông ta quản lý chẳng qua là Nam Thiệm Bộ Châu. Nhưng cục diện tam giới lại vững chắc như thế, không thể nào xảy ra biến động lớn. Mà Đạo, Phật, Yêu, ba thế lực còn có thể kiềm chế lẫn nhau. Như vậy Thiên Đình có thể thừa cơ nghỉ ngơi lấy lại sức, tích lũy lực lượng, đợi thời cơ chín muồi, một lần hành động nắm giữ toàn bộ tam giới, cũng không phải là không có khả năng. Năm đó, Quỷ Xa nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế tung ra một loạt thao tác này, quả thực kinh ngạc như gặp thiên nhân. Suốt ngày, nàng liền nghĩ cách để thử xem gia hỏa này. Cứ để hắn kinh doanh như vậy, Yêu tộc sẽ không có cơ hội quật khởi. Đáng tiếc, Ngọc Hoàng Đại Đế này dường như không màng đến việc đó, sau khi đã củng cố thế lực tam giới, ông ta liền tự sa đọa, cả ngày uống trà, uống rượu, xem mỹ nữ nhảy múa. Quỷ Xa âm thầm like. Thái Thượng Lão Quân âm thầm like. Như Lai Phật Tổ âm thầm like. Tóm lại, tam giới ổn định thì cần, Ngọc Đế cá muối cũng phải có. Một người quản lý tam giới cường thế, không phù hợp với lợi ích của bọn họ. Còn như hôm nay Thiên Đình lại phái thần tiên đến chúc mừng trong lúc bọn họ chọn Tân Yêu Đế, trong đó không có chút ẩn ý nào, thì không thể nào. Nhưng so với Thiên Đình, thái độ của Phật Giáo càng thêm quỷ dị. Quỷ Xa nhìn hai người, cười nói: “Hai vị cất công đến đây, chẳng lẽ thật sự chỉ đến chúc mừng thôi sao?” Quan Âm Bồ Tát: “Đương nhiên là đến chúc mừng.” Thái Bạch Kim Tinh cũng gật đầu, nói: “Yêu Thần đại nhân, ngài đừng nghi thần nghi quỷ, chúng ta thật sự chỉ đến chúc mừng thôi mà.” Quỷ Xa thì một mặt không tin. Nàng nhìn về phía sau lưng. Ở phía sau nàng, có một con dị thú đang núp. Giải Trĩ, trong truyền thuyết là thần thú có thể phân biệt gian trá, phải trái đúng sai. Thiên phú thần thông của nó chính là nhìn thấu lời nói dối.
“Bọn họ đang nói dối.” Một giọng nói non nớt vang lên từ phía sau lưng Quỷ Xa, chính là giọng của Giải Trĩ.
Quỷ Xa quay đầu lại, ánh mắt dò xét nhìn Thái Bạch Kim Tinh và Quan Âm Bồ Tát.
“Người xuất gia không được nói dối.” “Hai vị đều là người xuất gia, không thể nói dối được đâu.” Thái Bạch Kim Tinh: “…” Quan Âm Bồ Tát: “…” Thái Bạch Kim Tinh: “Khụ khụ, cái đó, xuất gia Đạo giáo khác với xuất gia Phật giáo, mà lại giới quy của Phật giáo cũng không quản được thần tiên Đạo giáo, ta như này không tính là phạm giới.” Quỷ Xa lại nhìn về phía Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát: “Có đôi khi lời nói dối sẽ làm mọi chuyện tốt đẹp hơn, một mực bảo thủ không chịu thay đổi, chỉ là hình thức cứng nhắc, lời nói dối có thiện ý cũng chưa chắc không được.” Quỷ Xa: “Ví dụ như?” Quan Âm: “Ta có 3000 hóa thân ở nhân gian trải nghiệm các loại sinh hoạt, mà những hóa thân đó bản thân nó đã là một loại lời nói dối rồi.” “Nếu như định nghĩa lời nói dối là giả, thì những thứ được gọi là lời nói dối cũng nhiều quá.” Quỷ Xa: “…” “Cái quỷ gì vậy?” “Hoàn toàn nghe không hiểu ngươi đang nói gì.” Quan Âm: “…” “Thôi, chúng ta bàn chuyện chính đi.” Quỷ Xa nhìn nàng.
Ánh mắt Quan Âm Bồ Tát lại nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh: “…” “Lần này chúng ta đến đây, thật sự có một chút chuyện nhỏ muốn nhờ Yêu Thần đại nhân giúp một tay.” Ánh mắt Quỷ Xa thoáng run lên.
“Chuyện gì?” Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Đương nhiên là chuyện Tây Du rồi.” “Bây giờ Tôn Ngộ Không thành Yêu Đế của Yêu tộc, liền từ quân cờ biến thành kỳ thủ, chúng ta cảm thấy giữa chúng ta nên bàn bạc một chút.” Chuyện Tây Du, Phật Giáo đại hưng. Nhưng đối với Yêu tộc mà nói, lại là tai họa ngập đầu. Ánh mắt Quỷ Xa ngưng trọng: “Không thể nào.” “Chuyện Tây Du, nhìn như Phật Giáo đại hưng, nhưng Phật Giáo vì sao đại hưng, đừng tưởng ta Yêu Quốc không biết.” “Nhân đạo đương hưng, yêu đạo suy vi.” “Phật Giáo các ngươi vì hưng thịnh mà muốn thuận theo thiên ý, diệt Yêu tộc ta.” “Thiên Đình tiếp tay, Đạo giáo nhìn chằm chằm, thật sự cho rằng Yêu tộc ta dễ bắt nạt sao?” Thái Bạch Kim Tinh vẫn tươi cười, nói: “Cũng không thể nói vậy, dù sao ta thấy chuyện này vẫn có thể bàn bạc.” Quỷ Xa: “Bàn cái rắm!” Thái Bạch Kim Tinh: “Nói chuyện thì nói, ngươi chửi ai vậy hả?” Lúc này Quan Âm Bồ Tát thở dài: “Yêu tộc chỉ mong cầu sinh tồn, nhưng thực tế, chỉ cần thế giới này vẫn còn, thì Yêu tộc sẽ không bị diệt vong, vạn vật thế gian, lâu ngày thành tinh, đó là quy luật tự nhiên.” “Về phần quật khởi…” “Thẳng thắn mà nói, Yêu tộc không thể quật khởi được.” Quỷ Xa cười lạnh nhìn nàng: “Cho dù vậy, Yêu tộc ta cũng sẽ không giao quyền quyết định cho người khác, sinh tử của Yêu tộc ta phải nằm trong tay Yêu tộc.” “Nhân đạo đương hưng, ta không ý kiến gì.” “Nếu bắt Yêu tộc ta phải chết, vậy thì đừng trách chúng ta náo loạn cả thiên địa.” Quan Âm và Thái Bạch Kim Tinh cũng cau mày. Chuyện này không dễ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận