Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 555:: Hỏa Vân Động

Chương 555: Hỏa Vân Động.
Hỏa Vân Động. Cái động vốn đã lâu không có ai quấy rầy này, lúc này lại đón một vị khách không mời mà đến. Nữ Oa nhìn cái cửa hang đã hoang phế, má phồng lên, trực tiếp rống lớn: “Phục Hi, lão nương tới tìm ngươi, ngươi mau ra đây cho lão nương.”
Trong sơn động, ba bóng người cao lớn cùng nhau nhíu mày. Phục Hi chậm rãi mở mắt. “Ai!!” “Sao nàng lại đến đây.” Thần Nông và Hiên Viên bên cạnh cũng mở mắt theo. Thần Nông cười nói: “Ngươi Thiên Hoàng Phục Hi, chẳng lẽ còn sợ lão bà sao?”
Phục Hi cười khổ lắc đầu, nói: “Ta không phải sợ, mà là thời gian thanh tịnh không còn nữa thôi, các ngươi cũng biết mà, nha đầu này sau khi đến, ngày nào sống yên ổn.” Hiên Viên gật đầu: “Cũng đúng ha.” “Bất quá cũng tốt đấy chứ, chúng ta càng sống càng già, nàng ngược lại càng sống càng trẻ.” Bọn họ ba người trao đổi.
Mà phía ngoài Nữ Oa đã không kiên nhẫn. Nàng đưa tay đấm thẳng vào cửa đá đang đóng kín. Oanh!! Mặt đất rung chuyển. Cả ba người đều biến sắc. Phục Hi cười khổ mở cửa, cho Nữ Oa vào. Nữ Oa cười từ ngoài bước vào, sau đó liếc một vòng quang cảnh, giận dữ nói: “Nơi này của các ngươi thật là ngàn năm không đổi, tẻ nhạt quá.”
Hỏa Vân Động đúng như tên gọi là một sơn động. Trong động không có gì. Ba vị Nhân Hoàng an vị trên ba chiếc bồ đoàn khổ tu. Tu vi đạt đến cảnh giới của họ thì không cần ăn uống, càng không cần đi vệ sinh. Nên cũng không có nhiều yêu cầu. Nữ Oa lại vòng quanh Phục Hi một vòng, nhìn râu ria trên mặt hắn, nghĩ ngợi, cuối cùng im lặng đưa tay ra.
Phục Hi: “......” “Lấy tay nhổ, có phải hơi quá phận không?” Nữ Oa lúc này mới ngượng ngùng rụt tay lại. Sau đó nàng lại nhìn xuống chân Phục Hi, nghĩ nghĩ, lại im lặng đưa tay ra.
Phục Hi: “......” Hắn im lặng hóa về nguyên hình. Hai chân trước khi Nữ Oa chạm vào liền biến thành đuôi rắn, nếp nhăn trên mặt nhanh chóng biến mất, tóc hoa râm dần chuyển đen, đồng thời mọc dài ra. Một lát sau, lão già vừa nãy biến thành mỹ nam nửa người nửa rắn. “Lần này được chưa?” Phục Hi bất đắc dĩ nhìn Nữ Oa.
Nữ Oa đánh giá hắn vài lần: “Hơi mập một chút, nhưng vẫn đẹp trai như vậy.” Phục Hi mặt không cảm xúc hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Nữ Oa trợn mắt, biểu lộ bỗng dưng ủy khuất: “Ta không thể đến sao? Hay là nói đã lâu không gặp, ngươi thay lòng, không thích ta nữa, có mới nới cũ?”
Vừa nói, nàng đột nhiên khóc lên. Phục Hi: “......” “Ngươi có thể đừng như vậy được không?” Nữ Oa khóc lớn hơn: “Ngươi thế mà không an ủi ta, hết yêu rồi, vậy ta đi nhé?” Phục Hi bỗng nhiên mừng rỡ: “Mời!!” Hắn chỉ cửa ra vào.
Nữ Oa: “......” “Phi! Đồ tra nam!!” “Ngươi bảo ta đi là ta đi à, vậy chẳng phải là ta mất mặt sao?” Thấy vậy, Phục Hi lại có chút thất vọng. Hắn thở dài, nhìn Địa Hoàng Thần Nông và Nhân Hoàng Hiên Viên, cười khổ nói: “Một đoạn thời gian nữa tiểu muội sẽ quấy rầy hai vị cùng tu, ta ở đây xin tội trước.”
Thần Nông vẻ hiền lành cười hắc hắc nói: “Không sao, không sao.” Hiên Viên cũng khoát tay: “Ta cũng không để ý.” Cả hai lộ vẻ xem kịch vui. Nữ Oa thì che mặt khóc: “Ngươi thậm chí không chịu gọi ta một tiếng nương tử.” Khóe miệng Phục Hi giật giật. Thần Nông và Hiên Viên lúc này không nhịn được. Hai người trong lòng đã nở hoa. Mấy ngàn năm, chưa từng thấy Thiên Hoàng Phục Hi bối rối như vậy, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối mặt Nữ Oa, Phục Hi bị ăn gắt gao.
Phục Hi nhìn vẻ mặt sắp không nhịn được của hai đồng tu. Hắn than nhẹ. “Haiz!!” “Nói đi lần này ngươi tới làm gì?” Nói rồi, hắn tiện tay phất lên, biến ra bàn ghế, trên bàn còn có chén trà nóng bốc hơi, và bốn chiếc chén.
Mắt Nữ Oa sáng lên, sau khi ngồi xuống liền rót cho mình một ly. Nàng uống một ngụm, sau đó nhổ ra. “Ọe!! “Vẫn khó uống như vậy.” Thần Nông và Hiên Viên cũng rót cho mình một ly, cẩn thận thưởng thức.
Thần Nông: “Ừm, trà này dùng linh tuyền hệ Thủy phẩm chất cực cao, e là không kém mấy cái bát bảo lưu ly dịch của Phật môn, lá trà lại càng tuyệt, nếu ta đoán không lầm hẳn là lá cây ngộ đạo.” “Đời này có thể uống một lần, thật hiếm có.” Hiên Viên: “Ừ, tay nghề pha trà này đúng là tuyệt đỉnh, linh thủy dồi dào ngâm lá trà, vị lá trà được bung tỏa triệt để, coi như không tệ, uống một lần rồi khó quên.” “Chỉ là lần sau đừng có ngâm, ta không giỏi nói dối.” Hai người một người nói vật liệu, một người nói tay nghề, chỉ là không nói hương vị.
Phục Hi không phản ứng hai người, mà nhìn về phía Nữ Oa: “Ta hiện tại bỗng dưng có cảm giác không hay.” Nữ Oa tới giờ mới chỉ nói nhảm, vẫn chưa nói tới làm gì.
Nữ Oa: “Ta không thể đến thăm ngươi một chút sao?” Phục Hi mặt không đổi nhìn nàng. Một lát sau. Nữ Oa có chút không chịu nổi, mới nói: “Ta cũng không có làm gì, chỉ là dùng Già Lam Xã Tắc Đồ cạo đầu trọc, sợ bị Linh Sơn trả thù, nên đến đây trốn.”
Đầu trọc? Cả ba người đều ngẩn ra. Sau đó mới phản ứng lại, Nữ Oa nói chính là hòa thượng Linh Sơn. Mà hòa thượng nào có thể khiến Nữ Oa đến đây tị nạn? Giờ phút này trong lòng Thần Nông và Hiên Viên đều có dự cảm chẳng lành. Phục Hi lại rất bình tĩnh, hắn uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Là vị Phật Đà nào?”
Thần Nông và Hiên Viên mờ mịt nhìn Phục Hi. Bình tĩnh thế sao? Đó là Phật Đà đấy!! Nữ Oa Nương Nương cũng bỗng dưng hơi ngại, nàng chậm rãi nói: “Vậy thì ta xuất thủ đương nhiên phải có tầm, không phải đại phật đà nào, chỉ là vạn phật chi tổ Như Lai thôi.”
Phụt!! Phục Hi phun ra. Vạn phật chi tổ!! Hắn đã cố gắng đoán cao, không ngờ còn đoán nhỏ. Mà Thần Nông và Hiên Viên lúc này đã nghe đờ người. Như Lai a!! Đó đúng là trâu bò. Phục Hi trấn tĩnh, nói: “Không sợ, không phải chỉ là Như Lai thôi sao, ngươi chỉ cần đừng để Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn phát hiện là được, tìm thời gian trả là được.”
Nói tới đây, vẻ mặt Nữ Oa lại càng ngại ngùng. “Cái kia, bị phát hiện rồi.”
Phục Hi: “......” Thần Nông: “......” Hiên Viên: “......” “Đóng cửa, nhanh đóng cửa!!” Phục Hi gấp lên! Thần Nông lập tức đóng cửa lớn Hỏa Vân Động, sau đó mới nhìn về phía Nữ Oa: “Vậy Nữ Oa, ngươi tới đây là để tránh họa hả?” Nữ Oa gật đầu: “Đúng vậy.”
Trả lời dứt khoát thế à? Thần Nông nhất thời không biết nên nói gì. Cuối cùng hắn thở dài, nói: “Cái kia Nương Nương, việc này người làm cũng được, nhưng lần sau đừng làm nữa, miếu nhỏ này của bọn ta chịu không nổi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận