Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 182:: diệu thủ hồi xuân cứu ta mạng chó

"Ngươi ổn rồi, bây giờ xuống dưới trước đi, cứ để yêu lên trên trị liệu." Lâm Phóng cười nhìn hắn.
Yêu quái thu lại nụ cười trên mặt, cảm kích nhìn Lâm Phóng nói: "Hiệu trưởng, ngươi quả thực là quá toàn năng, cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta xuống đây."
Hắn nhảy nhót xuống phía dưới.
"Tiếp theo."
Con yêu thứ hai rất nhanh liền đi lên.
"Hiệu trưởng, ngươi tới đi, ta đều chuẩn bị xong, không cần bởi vì ta là kiều hoa mà thương tiếc ta, tới đi!!" Hắn một bộ dáng vẻ nằm ngửa.
Kiều hoa??
Lâm Phóng nhìn con yêu có chừng 700~800 cân, mặt mày im lặng.
Nói ngươi là ngọn núi cũng có người tin, còn kiều hoa gì chứ??
Bất quá hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp lại bắn một mũi tên tới, lập tức tên yêu quái kia liền có một loại cảm giác bị bắn trúng.
Cả người hắn đều thở dốc một tiếng.
"A ~~"
Hình ảnh quá đẹp, Lâm Phóng thật sự không có mặt mũi nào mà nhìn.
Bất quá hiệu quả vẫn rất rõ ràng, tên yêu quái bị bắn trúng, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng đứng lên.
Lưng không mỏi, chân không đau, một hơi leo được tầng năm.
"Cảm ơn hiệu trưởng."
"Hiệu trưởng, ngươi thật sự là diệu thủ hồi xuân a!!"
"Cứu ta m·ạ·n·g c·h·ó!!"
Hắn cũng vội vã đi xuống.
Những người còn lại càng thêm hớn hở, hiệu quả này thật sự quá tốt, dù là pháp thuật trị liệu cấp cao nhất cũng chỉ có hiệu quả như thế này.
"Tiếp theo!"
Lâm Phóng lại hô một tiếng, lại một con yêu quái đi lên.
Cứ như vậy, suốt cả ngày, Lâm Phóng trực tiếp dùng Đầu Đinh Thất Tiễn Thư trị liệu mấy ngàn người.
Thậm chí cả Hoa Quả Sơn đều đang đồn: "Hiệu trưởng diệu thủ hồi xuân, thật là một đời thánh thủ, Đầu Đinh Thất Tiễn Thư quả là pháp khí chữa thương lợi hại nhất tam giới."
Không ít yêu quái thậm chí cảm thấy truyền thuyết về Đầu Đinh Thất Tiễn Thư có phải giả không.
Sao đây lại là pháp khí nguyền rủa đáng sợ?
Đây rõ ràng là pháp khí chữa thương, vẫn có thể thêm buff ấy chứ.
Bất quá trải qua cả ngày sử dụng, linh lực của Lâm Phóng và Đầu Đinh Thất Tiễn Thư, đều đã đến giới hạn, hắn thật là không còn một giọt linh lực nào để mà vắt.
Thế là hắn đành phải để những thương binh còn lại ngày mai đến.
Hoặc là xem bên trường học, có nhân lực nào rảnh không.
Còn hắn thì sau khi mọi người tản đi, đi theo lão hầu t·ử, đến một mảnh đất trống trên Hoa Quả Sơn.
Nơi này có vô số tù binh bị giam cầm.
Chung quanh có một vài người canh giữ.
Trước đây Lâm Phóng dùng Đầu Đinh Thất Tiễn Thư nguyền rủa vô số yêu tộc dưới trướng Lục Đại Thánh, mà những yêu tộc này sau khi chiến đấu cũng không bị Ngưu Ma Vương mang đi.
Lâm Phóng giải trừ nguyền rủa cho bọn hắn xong, liền tạm thời để bọn hắn ở đây.
"Những yêu quái này, ta trước đó đều đã thấy, từng con tu vi không tầm thường, dù đều bị hạ cấm chế, nhưng ta vẫn có chút lo lắng." Lão hầu t·ử ở bên cạnh hắn thật lòng nói.
Hắn thấy, tù binh là dùng để gi·ết.
Đừng có nói cái gì là đãi ngộ với tù binh.
Biết nuôi sống nhiều yêu như vậy cần bao nhiêu lương thực không?
Mà để phòng bọn chúng tạo phản, lại cần nuôi bao nhiêu yêu binh, lại tốn bao nhiêu tiền nữa chứ?
Món nợ này tính ra xem.
Lão hầu t·ử hận không thể hiện tại giết hết lũ yêu này.
Đây không phải tù binh, đây chính là những con thú nuốt vàng gào khóc đòi ăn.
"Bọn chúng nói gì?" Lâm Phóng hiếu kỳ nói.
"Nói, muốn ăn, muốn uống, còn muốn cả yêu nữ, mẹ nó, tức ta thật muốn giết hết bọn chúng, nếu không phải hiệu trưởng ngươi chưa mở miệng, ta đã giết sạch bọn chúng rồi." Lão hầu t·ử ba câu không rời giết sạch chúng.
Hoa Quả Sơn bây giờ trăm bề thiếu thốn, các loại giao thương đều dừng lại, nuôi sống một nhà còn khó, đừng nói là nuôi bọn chúng.
"Vậy thì hỏi xem bọn chúng có bao nhiêu kẻ muốn ở lại."
"Không muốn ở, thì để bọn chúng tự đi."
Lão hầu t·ử nghe những lời này thì ngớ ra.
Cái gì? Còn muốn giữ bọn chúng lại?
Đây đều là tù binh, không g·iết chúng đã là nhân từ lắm rồi, còn muốn giữ lại?"
"Ngươi vừa nói rồi đấy, bọn chúng tu vi không tầm thường, mỗi tên đều là một tay đánh đấm thiện nghệ, nếu giữ lại được thì chẳng phải Hoa Quả Sơn có thêm một trợ lực lớn sao."
"Hơn nữa đều là yêu tộc, muốn thả thì cứ thả."
"Lại nói, Ngưu Ma Vương đã thề với trời đạo rồi, trong vòng trăm năm không được động thủ với Hoa Quả Sơn chúng ta."
"Ngươi còn lo lắng cái gì nữa?" Lâm Phóng nhìn biểu hiện của lão hầu t·ử liền biết hắn đang lo lắng điều gì.
Lão hầu t·ử nghĩ một chút, cảm thấy lời Lâm Phóng nói có chút đạo lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn.
"Cái này..."
"Ngươi cứ đi hỏi một chút đi, đâu có phải thu hết tất cả đâu." Lâm Phóng lại nói một câu.
Lão hầu t·ử thấy hắn kiên quyết, đành phải đi qua hỏi.
Kết quả những yêu quái bị bắt làm tù binh kia cũng đều hai mặt nhìn nhau, ban đầu bọn chúng đều thấy may mắn vì nhặt lại được cái mạng, nhưng sau đó chắc chắn vẫn là c·ái c·hết.
Hoa Quả Sơn chắc chắn không tin bọn chúng, mà lại cũng chẳng nuôi nổi.
Không ít người đều đang tuyệt vọng chờ cái chết đến.
Nhưng khiến bọn chúng không thể ngờ chính là, bọn chúng chờ lại là muốn thả bọn chúng, hơn nữa còn hỏi bọn chúng có muốn ở lại không?
Cái tên rùa con này chắc không phải bị điên đấy chứ.
"Chúng ta không ở lại."
"Chúng ta muốn về."
"Chúng ta muốn lộ phí."
Tất cả tù binh trong nháy mắt đều nhốn nháo cả lên.
Lão hầu t·ử tức muốn xì khói.
"Còn muốn lộ phí, ta đập c·h·ết ngươi cho xong chuyện, trực tiếp cho ngươi đi gặp Diêm Vương cho rồi."
Thái độ của Lâm Phóng cũng rất kiên quyết.
"Muốn đi thì nhanh lên, không có lộ phí đâu."
"Nếu các ngươi mà còn không đi, một lát nữa ta coi như lật lọng."
Mấy tên tù binh kia nghe vậy lập tức không dám nháo nữa, sau đó bọn chúng nhao nhao rời đi, cấm chế Lâm Phóng hạ tuy rất mạnh, nhưng nếu phá giải thì cũng chỉ cần mấy ngày thôi.
Trước đó là không có thời gian.
Bây giờ cũng muốn đi rồi, tự nhiên cũng chẳng cần thiết nữa.
Bất quá, cũng có chút yêu quái ở lại, khoảng mấy nghìn người gì đó.
Những người này Lâm Phóng để lão hầu t·ử dựa theo cách xử lý với yêu tộc bình thường mà làm, đăng ký thông tin, sắp xếp chỗ ở, giảng giải về những quy tắc trên Hoa Quả Sơn.
Còn Lâm Phóng thì ngáp một cái, về đi ngủ.
Chỉ là hắn vừa mới ngủ được một chút, đã bị lão hầu t·ử đánh thức.
"Chuyện gì vậy?"
"Hiệu trưởng, ta vẫn không yên tâm." Lão hầu t·ử lo lắng nhìn hắn, nói: "Những yêu quái kia đều là tu vi cao thâm, nếu bọn chúng mà báo thù chúng ta thì sẽ là họa lớn đấy."
Lâm Phóng thì ngáp một cái, không nhịn được giải thích: "Chuyện đó không thể nào."
"Ngươi nghĩ xem, ngay cả Lục Đại Thánh liên thủ còn bị chúng ta đánh chạy."
"Bọn chúng chắc chắn rất sợ hãi, vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, một chút sĩ khí cũng không có, cho nên bây giờ điều bọn chúng muốn làm nhất hẳn là chạy về tìm cha… Khụ! Tìm tổ chức thôi."
"Chỉ có ở bên cạnh Lục Đại Thánh thì bọn chúng mới có cảm giác an toàn."
Lão hầu t·ử vẫn không hiểu.
"Vậy chẳng phải là vô ích tăng thêm thực lực cho Lục Đại Thánh sao?"
Lâm Phóng lại ngáp một cái: "Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi vừa bị đánh bại, kết quả tù binh trước đây đều trở về, hơn nữa lại còn đều lành lặn không hề tổn hại gì, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Có gì đó kỳ lạ!!"
"Lũ gia hỏa kia có vấn đề." Lão hầu t·ử không cần suy nghĩ mà đã nói ra.
"Chúc mừng ngươi trả lời đúng, Lục Đại Thánh cũng sẽ nghĩ như vậy."
"Đi đi, đừng làm phiền ta, ta còn muốn đi ngủ đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận