Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 454:: làm cho hôn mê

Chương 454: khiến cho hôn mê
“Ai! Sắc mặt của ngươi rất khó coi a, có phải là thân thể không được khỏe hay không?” Ngọc Đỉnh Chân Nhân nghi hoặc nhìn Thái Bạch Kim Tinh, trong mắt hắn Thái Bạch Kim Tinh sắc mặt trắng bệch, một bộ không còn sống lâu nữa dáng vẻ. Sau đó hắn rất tốt bụng nắm lấy cánh tay của Thái Bạch Kim Tinh. Bắt đầu bắt mạch cho hắn. “Không đúng, thân thể rất không tệ a.” Ngọc Đỉnh Chân Nhân có chút buồn bực, dựa theo mạch tượng thì thân thể Thái Bạch Kim Tinh rất tốt, sao lại có sắc mặt khó coi như vậy. Thế là hắn rất ân cần xích lại gần một chút. “Đừng động, ngươi mở mắt ra, ta nhìn xem tình hình trong mắt ngươi.” Hắn há to miệng, phun ra một ngụm uế khí. Sau đó...... Ầm một tiếng!! Thái Bạch Kim Tinh ngã xuống đất. Thật sự là quá thối, hắn bị thối đến hôn mê bất tỉnh. Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhìn xem Thái Bạch Kim Tinh ngã xuống đất không dậy nổi, miệng sùi bọt mép, nghi ngờ nhìn về hướng Thái Ất Chân Nhân bên này. “Sư huynh, hắn đây là bị nguyền rủa?” Vừa nói, hắn vừa đi về phía Thái Ất Chân Nhân hai bước. Thái Ất Chân Nhân vội vàng lùi về sau. “Ai ai ai!! Sư đệ, ngươi cứ nói chuyện thôi, đừng xích lại gần sư huynh, không phải sư huynh ghét ngươi, thật sự là mùi trên người ngươi a...... Khó mà diễn tả hết a!! Lại nói lần trước ngươi tắm rửa là khi nào?” Ngọc Đỉnh Chân Nhân suy nghĩ một chút. “Ừm...... Ba năm, năm năm...... Mười, không đúng, hình như là mười chín năm trước thì phải.” Thật sao, cái này là bụi bặm đã nhiều năm a. Trách không được sức sát thương lại kinh người như vậy. “Ngươi vẫn là đi tắm rửa đi, nếu không, đừng có xuất hiện trước mặt ta.” Thái Ất Chân Nhân đối đãi Ngọc Đỉnh đương nhiên sẽ không khách khí như với Thái Bạch Kim Tinh. Ngọc Đỉnh ngượng ngùng cười một tiếng. “Ta tắm rửa còn không được sao.” Hắn theo bản năng giơ tay lên, ngửi nách của mình. Sau đó...... Ầm một tiếng!! Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép. Thái Ất Chân Nhân nhìn thấy cảnh tượng giống như vừa nãy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Cái này...... Giống như muốn đến lượt hắn vậy. Nhưng bây giờ sư tôn không có ở đây, hắn cũng chỉ đành gánh vác trách nhiệm. Nếu không, với tình huống này, hắn khẳng định phải gọi sư tôn đến xử lý. Dù sao sư tôn phải chịu trách nhiệm vì đồ đệ. Thái Ất Chân Nhân lấy ra một quyển vải trắng từ trong túi trữ vật, đắp lên cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân và Thái Bạch Kim Tinh, để không ai nhìn thấy mất mặt xấu hổ. Sau đó dùng pháp lực nâng họ lên. Rồi hắn bay về phía một cái ao nước ở trong núi. Trên đường đi cũng không gặp đệ tử nào, điều này khiến Thái Ất Chân Nhân thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đến ao nước, hắn liền ném Ngọc Đỉnh Chân Nhân xuống dưới. Ngọc Đỉnh Chân Nhân rất nhanh chìm xuống. Ao nước cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên đục ngầu, ngay sau đó từng con cá lật bụng nổi lên mặt nước. Sau đó...... Một con Hoàng Long trồi lên. Hoàng Long lật bụng, miệng sùi bọt mép, chết không nhắm mắt. Linh hồn của hắn bay ra khỏi miệng. Thái Ất Chân Nhân: “Ngọa Tào, Hoàng Long sư đệ cố chịu, ta tới cứu ngươi!!” Hắn sao có thể ngờ được Hoàng Long sư đệ lại ở trong ao nước này. Mà Hoàng Long Chân Nhân càng thêm cạn lời. Lúc đầu hắn chỉ là đang ngủ một giấc trong ao nước, lười biếng thôi, cũng không làm gì xấu cả, vậy mà ngay sau đó Ngọc Đỉnh đã bị ném xuống rồi. Hắn thấy là Ngọc Đỉnh thì vô cùng kinh hãi. Lần trước Ngọc Đỉnh xuất quan, chính là người cản giết người, thần cản giết thần, đến chim trên trời cũng không thể may mắn thoát nạn. May là sư tôn ra tay, mới giúp hắn rửa sạch được. “Sư huynh, Ngọc Đỉnh sư đệ xuất quan, sao huynh không báo trước một tiếng?” Trong giọng nói đều là sự ghét bỏ. Thái Ất Chân Nhân vừa kéo dài tính mạng cho Hoàng Long, vừa nghiêm khắc dạy dỗ: “Ngọc Đỉnh là sư đệ của chúng ta, tuy rằng hắn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng chúng ta là sư huynh thì vẫn phải bao dung hắn.” “Không cần vì chút vấn đề nhỏ của hắn mà làm rạn nứt tình sư huynh đệ.” Hoàng Long: “Vậy sư huynh ngươi xuống dưới thử xem.” Thái Ất Chân Nhân: “Khụ khụ!! Cái này thì không cần, sư huynh không có thân thể tốt như ngươi, chịu không nổi kích thích này.” Hoàng Long Chân Nhân liếc hắn một cái. Không bao lâu, linh hồn của Hoàng Long Chân Nhân trở về thân thể hắn. Hắn biến thành người. Là một lão đầu, nhìn qua lại tiên phong đạo cốt, nhưng mà vóc dáng này có hơi...... Ừm!! Chính là dáng người cao lớn thô kệch, bắp tay thì như có thể cho ngựa phi vậy. Thái Ất Chân Nhân nhìn hắn, cũng hơi buồn bực. Sao người sư đệ này một thời gian không gặp, lại biến mình thành bộ dạng này. “Ngươi đây là......” “Ta đây không phải gần đây đang nghiên cứu pháp môn tu luyện thể tu sao, sau đó ta phát hiện mình có năng khiếu rất cao với thể tu, ngươi nhìn xem bắp thịt ta khổ luyện 500 năm này, có phải rất gợi cảm không?” Hắn còn làm hai động tác khoe cơ bắp. Thái Ất Chân Nhân không muốn nhìn. “Đi đi, đừng khoe khoang, ngươi xuống vớt sư đệ ngươi lên trước đi.” Hoàng Long nghe vậy thì giật mình, sau đó hắn liền huýt sáo, một con bạch hạc bay tới, mang theo hắn bay lên trời. “Sư huynh bảo trọng, sư đệ đi trước một bước.” Thái Ất Chân Nhân: “......” Nhìn Hoàng Long càng ngày càng xa, lòng hắn rất rối bời. “Ta bảo ngươi dùng pháp lực vớt, chứ không phải bảo ngươi dùng tay vớt a.” Cuối cùng hắn chỉ có thể tự mình động thủ, dùng pháp lực vớt Ngọc Đỉnh đang sặc nước ngất xỉu, hít vào nhiều thở ra ít lên. Sau đó hắn lại cứu chữa một trận. Lúc này mới kéo được Ngọc Đỉnh từ ranh giới sinh tử trở về. Rồi hắn ghét bỏ ngửi một cái. Ọe!! Thái Ất Chân Nhân nôn thốc nôn tháo. Thế là hắn lại dẫn Ngọc Đỉnh Chân Nhân đến cái ao thứ hai, còn Thái Bạch Kim Tinh thì cứ để nằm đó trước đi. Đến cái ao nước thứ hai, Ngọc Đỉnh Chân Nhân khoan thai mở mắt. Hắn vừa mở mắt, liền thấy Thái Ất Chân Nhân. “Sư, sư huynh.” Thái Ất Chân Nhân thì hoàn toàn không thấy hắn, không những không thấy, mà còn trực tiếp rút một đại đoàn nước từ trong ao lên lơ lửng giữa không trung, rồi dùng pháp lực ném Ngọc Đỉnh vào trong. Ngay sau đó, đoàn nước bắt đầu xoay tròn không ngừng. Ngọc Đỉnh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu muốn choáng váng. “Sư huynh, không phải...... Sư huynh cứu ta, cứu ta, ọc ọc ọc!! Ta, ọe! Ọe ọe......” Ngọc Đỉnh kêu thảm. Thái Ất Chân Nhân thì tươi cười. “Lần này cuối cùng là có thể rửa sạch rồi.” Nửa giờ sau, nước lại trở xuống ao, Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã hoàn toàn sạch sẽ cũng rơi vào ao, đồng thời không hề có chút phản kháng mà chìm xuống. Thái Ất Chân Nhân quen đường cũ vớt hắn lên. Sau khi vẫy khô nước trên người, lại cứu chữa một hồi. Ngọc Đỉnh rất nhanh liền khôi phục trạng thái. Nhìn Ngọc Đỉnh nằm trên mặt đất, sinh không thể luyến, trên mặt Thái Ất Chân Nhân lộ ra nụ cười rất thành tựu. “Ngươi nói nếu không có tay nghề y thuật này của ta, các ngươi nên làm gì đây?” Trong thời gian ngắn nửa giờ, hắn đã hoàn thành việc cứu chữa hai sư đệ, kéo bọn họ trở về từ đường ranh sinh tử, mà Ngọc Đỉnh còn được cứu đến hai lần. Hắn có chút bội phục chính mình. Ngọc Đỉnh: “Ta cảm ơn cả nhà ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận