Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 797:: cái này cái quỷ gì bẫy rập?

Chương 797: Cái quái gì bẫy rập thế này?
Thời gian kế tiếp, Cổ Điêu rốt cuộc biết cái gì gọi là vô tận tra tấn.
Nó giày vò trọn vẹn nửa tháng trời, đem các loại cơ quan ghi nhớ kỹ càng, vậy mà mỗi lần khi nó cảm thấy mình nhất định có thể đi ra, liền sẽ bị cơ quan mới tính kế, sau đó trở lại nhà tù ban đầu.
Vòng đi vòng lại, luẩn quẩn mãi!
Cuối cùng, nó từ bỏ, nằm ngửa, kiểu Phật, hết cả yêu.
Nằm trong phòng giam, Cổ Điêu giống như đã mất hết mộng tưởng, hai mắt vô thần.
Cô Hoạch Điểu thở dài một tiếng.
Ai! Đều là người từng trải cả.
Nó cũng cảm động lây.
Nhưng đúng lúc này, Quỷ Xa lại đến, liếc mắt đã thấy Cổ Điêu nằm dưới đất.
“Ô! Không quậy nữa à?”
Cổ Điêu liếc nàng một cái, rồi trở mình tiếp tục nằm.
Nó dù gì cũng là Bán Thánh, uy nghiêm Bán Thánh vẫn phải có chứ.
Cô Hoạch Điểu bên cạnh thì ngược lại thức thời, nghe thấy Quỷ Xa tới, lập tức hô lớn: “Tỷ, tỷ ơi, ta nguyện ý vì Yêu tộc ra sức, ta nguyện ý thần phục, chỉ cần thả ta ra, mọi chuyện đều dễ nói chuyện.”
Nó ở chỗ này đợi quá lâu rồi, cả ngày cùng đám cơ quan gà mờ này đấu trí đấu dũng, đã sớm không muốn chờ đợi thêm nữa.
Quỷ Xa thấy thế, trong lòng rất hài lòng a.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn không hề lộ vẻ gì: “Nhìn còn sung sức lắm, vậy thì lại đợi chút nữa đi.”
Nói xong, nàng nghênh ngang bỏ đi ra ngoài.
Ngao ưng mà.
Thì phải kiên nhẫn thôi.
Sau khi ra ngoài, Quỷ Xa đã tìm được Lâm Phóng.
Lâm Phóng: “Ngươi nói ngươi định xây nhà giam lớn gấp đôi, muốn bố trí thêm nhiều cơ quan?”
Quỷ Xa gật gật đầu, mặt đầy hưng phấn: “Hiệu trưởng, thiết kế nhà giam này quả thật là khéo léo như do trời tạo, đối phó với những kẻ tâm cao khí ngạo, hiệu quả nổi bật, cho nên ta muốn mở rộng nó ra một chút, để bọn chúng hảo hảo nếm trải.”
Chẳng phải sẽ làm bọn hắn luyện hỏng mất à?
Lúc trước khi xây nhà giam, Quỷ Xa hỏi hắn có cách nào để tra tấn người không.
Lâm Phóng khi đó liền nghĩ đến trò Mèo Mario mà hắn chơi kiếp trước.
Sau đó dưới sự chỉ huy của hắn, Lâm Phóng vẽ ra được một màn Mèo trong áo vượt chướng ngại vật, hơn nữa còn là vượt chướng ngại một mạng, không có điểm lưu.
Kết quả hiệu quả lại nổi bật a!!
Đám yêu quái bị giam cầm, pháp lực thần thông cao cường này bị hành hạ đúng là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
“Cũng không phải là không được, nhưng ngươi xây thêm cái này làm gì?”
“Đương nhiên là để tìm vui rồi.”
Trong khoảng thời gian này, Quỷ Xa nhìn lũ yêu quái vượt quan, vui mừng không xiết, nhưng xem lâu cũng sẽ mệt, thế là nàng nghĩ đến chuyện mở rộng bản đồ, nâng cấp tra tấn, để thỏa mãn cái tâm thích xem trò vui của mình.
Tốt thôi, câu trả lời này không có kẽ hở.
“Ngươi ngày mai tới mà lấy.”
Thiết kế bản đồ thì Lâm Phóng không biết, nhưng hắn thì từng chơi qua trò chơi này.
Năm đó vì có thể thông quan, các loại cơ quan nhất định phải nhớ hết, nếu không sẽ rất có thể gặp phải cái kết quả xấu hổ “Có người vẫn còn sống, nhưng coi như đã chết”.
Vẽ ra bản đồ mà trong đầu hắn vẫn còn nhớ thì cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Ngày hôm sau, Lâm Phóng đã cầm bản đồ mới đến.
Quỷ Xa xem qua rồi rất hài lòng, cũng cho người bắt đầu xây dựng thêm.
Rất nhanh liền làm xong.
Thế là nàng lại đi tìm Cổ Điêu.
Cổ Điêu một mặt ấm ức.
“Tỷ ơi, giết yêu bất quá đầu chạm đất, người có thể đổi trò chơi không?”
Đánh thì không thể nào thắng được, đời này… không, ba đời nó cũng đánh không lại Quỷ Xa, cho nên nên sợ thì nhất định phải sợ.
“Ai! Ai bảo bà đây thích ngươi cơ chứ, thích trêu ngươi thôi.”
Quỷ Xa một mặt thâm tình.
Cổ Điêu bĩu môi, một mặt ghét bỏ: “Vậy người cứ giết ta đi.”
Tuy nói nên sợ khi cần thiết, nhưng vấn đề nguyên tắc không thể nào bỏ qua được.
Quỷ Xa: “……”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?”
“Người cũng đâu có ý tốt.”
“Gần đây ta đã cho xây nhà giam lớn gấp đôi, ngươi có muốn thử chút không?”
“Không muốn.”
“Không, ngươi muốn!!”
Quỷ Xa sau khi ngồi xuống, nói: “Ngươi nếu mà ra được, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một chút, bây giờ đại kiếp sắp nổi lên, Yêu tộc thiếu nhân lực, chính ngươi dâng đến tận cửa, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.”
Thực tế là từ ban đầu, Cổ Điêu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là hàng.
Nhưng cái quá trình…
Cổ Điêu thật có gan muốn chết đi cho rồi!
“Tỷ, tỷ à, người trực tiếp đến đi thì tốt bao nhiêu, chúng ta có thể đừng giày vò nhau được không?”
“Không được, không hành hạ ngươi thì ta chơi cái gì?”
“Thật ra bên cạnh còn một con chim nữa.”
Cổ Điêu lẩm bẩm một câu, thực tế vừa rồi hắn muốn nói đến Cô Hoạch Điểu.
Cô Hoạch Điểu vốn không liên quan đến mình, treo lên cao nghe được lời này, cả người nhất thời giật bắn người lên.
“Cổ Điêu, ngươi đáng chết ngàn đao, dám họa thủy đông dẫn!!”
“Đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết vậy.”
Quỷ Xa nhìn hai con chim ở đó gà chọi, thế là cũng cười.
“Vậy thì cùng nhau luôn đi!!”
Nói xong, dưới chân hai người bọn họ xuất hiện một cái hố!
Sau đó cảm giác mất trọng lượng quen thuộc lại ập tới, ngay sau đó bọn hắn liền bị ném ra hành lang.
Vẫn là hành lang quen thuộc, vẫn là cái hố cha quen thuộc!
Bất quá lần này hai người bọn họ xếp thành hàng.
Cô Hoạch Điểu và Cổ Điêu liếc nhau, sau đó cả hai nghiến răng một cái: “Làm thôi!”
Việc đã đến nước này, nếu sợ thì cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng liều một phen, dù rằng liều một phen thì kết quả cũng rất lớn khả năng chẳng khác gì.
Thế nhưng đây không phải là để có chút sự yên ủi cho bản thân thôi sao.
Không phải một con chim đen đủi, con chim còn lại đã thấy rất tốt.
Hai con chim… Hai người bọn họ cẩn thận từng ly từng tí thăm dò trong hành lang.
Trong khoảng thời gian này trải nghiệm, cả hai đều trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, không nói là đi một bước nhìn ba bước đi, thì đi một bước nhìn một bước vẫn làm được.
Đi chưa được bao lâu, phát hiện cơ quan vẫn là những cơ quan cũ, trong lòng bọn họ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ kiếp nó, bảo xây thêm, kết quả vẫn là cơ quan cũ.”
Cổ Điêu mặt lộ vẻ khinh thường.
Cô Hoạch Điểu liếc hắn một cái, thầm nghĩ: “Câm miệng!”
Quỷ Xa là xây thêm, chứ đâu phải xây lại, khẳng định là vẫn sẽ có cơ quan cũ chứ.
Hai người bọn họ tiếp tục đi lên phía trước.
Qua một chỗ rẽ, cả hai thấy cách đó không xa có một cánh cửa.
Khi nhìn thấy cánh cửa này, mắt hai người bọn họ đều sáng rực lên, vì trước khi vượt quan chưa từng xuất hiện cái cửa này.
Dù thế nào, thì đây cũng hẳn là chuyện tốt!
Sau đó hai người chạy đến trước cửa, dưới chân mất trụ, lại trở về điểm xuất phát.
Cổ Điêu: “………”
Cô Hoạch Điểu: “………”
Hố cha mà!!
Giờ phút này hai người bọn họ thật sự muốn chém cái tên thiết kế ra cái cơ quan này thành muôn mảnh, cơ quan vừa buồn nôn vừa khó phòng bị, nhưng bọn họ có thể làm gì được chứ?
“Vậy là xong rồi sao?” Quỷ Xa nhìn có chút mất hứng.
Hai người bọn họ lúc này thì lại nằm bệt xuống.
“Cái này đã từ bỏ rồi sao?”
“Hai người các ngươi như thế này mà cũng không được à?”
Thế là hai con chim vừa nằm xuống lại bật người đứng dậy, nam nhân không thể nói không được, nhất là trước mặt nữ nhân.
Nửa tiếng sau, hai con chim lại như chó chết, nằm trở về.
“Mới kiên trì được chút xíu đã vậy, ha ha!!”
“Đồ bỏ đi.”
Hai người bọn họ lại đi ra ngoài.
Lại nửa tiếng, lần này hai người bọn họ đã mệt cả thể xác lẫn tinh thần, có nói gì cũng không chịu đi. Dù có chơi thì cũng không thể chơi như vậy, như thế này đã là mấy lần rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận