Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 494:: thần tiên sẽ đi tiểu sao?

Chương 494: Thần tiên có đi tiểu không?
Lâm Phóng một mặt chân thành nói: “Bệ hạ, ta nói đều là thật, mà lại người đừng xem thường gã ăn mày này, gã ăn mày này cũng rất có tiền đấy.” Ít nhất Lâm Phóng ở thời đại của mình thì những người ăn mày đó đều rất có tiền. Nhưng thời đại này thì không chắc. Hán Võ Đế thấy ngữ khí hắn chắc chắn như vậy, trong lòng cũng nảy lên chút bất mãn thầm nghĩ. Chẳng lẽ Phật giáo này thật sự rất có tiền sao? Không thể nào? Thế là trong lòng ông sinh ra mấy phần hiếu kỳ. "Vậy ngươi hãy nói thử xem.”
Văn võ bá quan thấy bệ hạ thế mà lại cảm thấy hứng thú, đều há miệng muốn khuyên can. Cho dù người ta Phật giáo có tiền thật thì Đại Hán chúng ta cũng không phải cường đạo thổ phỉ, sao có thể thấy chút tiền mà nổi lòng tham đâu, bệ hạ người nghèo chúng thần đều biết, nhưng người cũng không thể làm vậy chứ. Thật sự không được thì chúng thần sẽ bớt cưới hai phòng mỹ thiếp, kiếm tiền cho người đầy quốc khố là được. Bất quá vừa mới mở miệng, bọn họ lại ngậm miệng lại. Vừa nãy bệ hạ đã bảo im miệng rồi, hiện tại bọn họ mà còn nói tiếp thì chính là kháng chỉ bất tuân, sẽ bị mất đầu.
Lâm Phóng cười nói: "Đầu tiên, Phật giáo xây chùa miếu ở những nơi phố xá sầm uất, bất kể là dân thường hay quan to hiển quý đều sẽ dễ dàng tìm tới bọn họ, bọn họ cũng càng dễ dàng tiếp xúc được với giới quan chức." "Thứ hai, giáo lý của Phật giáo cũng là vì người tiêu tai giải nạn, hợp với suy nghĩ của mọi người." "Mặt khác, Phật giáo còn nhận bố thí." "Mà lại Phật giáo còn xâm chiếm đất đai, trồng trọt lương thực, lại không phải nộp thuế."
Hán Võ Đế có chút thất vọng. Ông còn tưởng Lâm Phóng có thể nói ra chuyện gì kinh thiên động địa. Không ngờ chỉ có vậy thôi!! Những điều này ông đều biết, nhưng những điều đó có gì đâu, dù sao Đạo giáo thì xây ở nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lánh, còn lại thì cũng tương tự Phật giáo. Đạo giáo truyền đạo ở Nam Thiệm Bộ Châu mấy ngàn năm rồi, cũng có sao đâu. Đám đạo sĩ nghèo vẫn hoàn nghèo. Chẳng lẽ đổi qua hòa thượng thì có thể giàu có hơn? "Cái này thì có gì?"
Lâm Phóng cười như có ẩn ý nói: "Chuyện này đương nhiên có vấn đề, không nói những cái khác, chỉ riêng Phật giáo xâm chiếm đất đai, trồng trọt lương thực mà không cần nộp thuế thôi, cũng đủ để bọn họ kiếm đầy bồn đầy bát rồi." Giờ phút này, văn võ bá quan đều suy tư. Trong đó, vài người thông minh đã hiểu ra chuyện gì. Hầu Ca cũng tỏ vẻ suy tư.
Hán Võ Đế suy nghĩ một chút, hỏi: “Cái này... có vấn đề gì sao?”
Lâm Phóng cười nhạt nói: “Nếu ta là một phú thương, trong tay có một lượng lớn sản nghiệp tổ tiên, nhưng triều đình thì thu thuế, ta không muốn nộp, mà ta lại có mối quan hệ tốt với một vị phương trượng chùa nào đó...” Hắn không nói tiếp, nhưng ý tứ đã rõ.
Hán Võ Đế lập tức hiểu ra. “Phú thương kia sẽ đem sản nghiệp tổ tiên của mình treo dưới danh nghĩa chùa miếu, vậy thì có thể không cần nộp thuế.” "Mà hòa thượng trong chùa tuy nói không thực sự được cầm số tiền đó, nhưng chắc chắn phú thương cũng không bạc đãi bọn họ."
Lâm Phóng hài lòng gật đầu. Trên mặt Hán Võ Đế lộ ra vài phần tức giận. Tính chất chuyện này quá nghiêm trọng, rõ ràng là phá hoại căn cơ của Đại Hán. Nếu quốc gia không thu được thuế thì quốc khố sẽ càng thêm hao hụt, đến lúc đó ông lấy cái gì đánh trận, vừa mới đánh xong Hung Nô, ông còn muốn để người ta đi một chuyến Tây Vực nữa. Nghe nói nơi đó có rất nhiều quốc gia.
Hán Võ Đế nhìn về phía Vệ Thanh: "Ngươi đi phái người điều tra xem có chuyện này không."
Vệ Thanh nhận lệnh đi làm. Khóe miệng Lâm Phóng lộ ra một vòng tươi cười. Lúc trước sở dĩ hắn dám cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn vỗ ngực đảm bảo chuyện này, là nhắm vào điểm này, trong lịch sử có mấy lần diệt Phật, ngoài những yếu tố chính trị ra, không phải vì tiền của Phật giáo quá nhiều hay sao. Cơ hội phát tài này, ai mà không muốn. Hơn nữa còn là một đợt làm giàu chính đáng nữa chứ.
Hán Võ Đế lại nhìn Lâm Phóng, cười nói: "Các hạ còn có chuyện gì nữa sao?"
Lâm Phóng lắc đầu. Mục đích của hắn đã đạt được.
Hán Võ Đế cười nói: “Vậy xin mời di giá đến Vị Ương Cung, ta đã sai người chuẩn bị yến tiệc rồi, ta sẽ thết đãi hai vị." Lúc này tâm tình ông ta rất tốt. Nếu những gì Lâm Phóng nói là thật, thì đúng là một cơ hội phát tài lớn. Đến lúc đó không chỉ có hòa thượng phải bị tịch thu tài sản mà ngay cả những phú thương kia cũng vậy, tiền thu được chắc chắn sẽ rất lớn, quốc khố cũng không còn rỗng, ông cũng có tiền để đánh trận.
Sau đó, mọi người đi đến Vị Ương Cung. Mọi người vui chơi giải trí. Không lâu sau, mọi người cũng đã có chút cao hứng, một đám lão gia bắt đầu chơi trò chơi uống rượu say sưa. Lâm Phóng uống cũng có chút mơ màng. Hầu Ca cũng không tệ. Dương Thiền an tĩnh ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn. Còn Lâm Phóng thì trợn hai mắt to lờ đờ, uống từng ngụm từng ngụm rượu. Đúng lúc này, không biết từ đâu một tiểu cô nương xông đến, nàng một mặt sùng bái nhìn Lâm Phóng, trong mắt ánh lên tia sáng.
“Ngươi là Lâm Phóng?”
Lâm Phóng gật đầu.
"Vậy ngươi biết nói chuyện sao?"
Lâm Phóng: "......"
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Hắc hắc, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi bình thường có 'lượn lờ' không?"
Lâm Phóng: "???"
"Sao ngươi lại hỏi cái này?"
Tiểu cô nương cười nói: "Ngươi là thần tiên mà, ta nghe đệ... người khác nói thần tiên không ăn cơm, không ăn cơm thì tự nhiên không cần làm chuyện kia rồi, cho nên ta muốn hỏi xem một chút mà thôi."
Lâm Phóng vẫn không hiểu.
“Vì sao lại muốn hiểu cái này chứ?”
“Chỉ là hiếu kỳ thôi.” Thế là Lâm Phóng trịnh trọng vỗ vỗ vai cô nàng, nói: "Thần tiên sẽ không 'lượn lờ'."
Tiểu cô nương rất vui vẻ.
Sau đó...
"Vậy nếu ngươi không 'lượn lờ', nước ngươi uống sẽ đi đâu?" "Còn nữa, sau khi thành thần tiên có phải là không còn hệ tiêu hóa không, ta nghe nói các ngươi còn có cảnh giới 'tích cốc' gì đó, có phải đã luyện mất cái dạ dày rồi không?"
Tiểu cô nương giống như một quyển 100.000 câu hỏi vì sao vậy.
Lâm Phóng: “...” Nếu không phải tiểu cô nương này có vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn đã nghĩ rằng cô tới gây rối rồi.
“Nước uống vào tự nhiên là được cơ thể hấp thụ.”
"Vậy sao ta uống nước xong thân thể cũng hấp thụ mà cũng vẫn 'lượn lờ'?"
Câu này Lâm Phóng biết trả lời làm sao. Hắn cũng có biết đâu.
“Nói bậy, mỹ thiếu nữ sẽ không 'lượn lờ'.” Hắn chỉ có thể dùng mấy lời nói nhảm này để lảng tránh thôi.
Tiểu cô nương nghe Lâm Phóng khen mình thì mặt đỏ lên, nhưng vẫn truy hỏi tới cùng: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà, rốt cuộc là vì sao?”
“Cái này...” Lâm Phóng suy nghĩ một chút: “Ngươi có lão sư không?”
Tiểu cô nương khẽ gật đầu.
Lâm Phóng mừng rỡ nói: “Vậy ngươi có thể đi hỏi lão sư của ngươi mà.”
Tiểu cô nương lại lắc đầu nói: "Lão sư không biết, mà lại cự tuyệt trả lời những câu hỏi không liên quan đến sách vở." Xem ra lão sư của tiểu cô nương này chắc đã chịu đủ sự phá phách rồi. Truy vấn đến cùng thì rất đáng được đề cao. Nhưng cứ mãi truy vấn đến cùng thì lại rất phiền phức.
“Cái này ta cũng không biết.” Tiểu cô nương có chút thất vọng.
Lúc này, Lâm Phóng cũng đã tỉnh rượu, nhìn tiểu cô nương một lượt, nàng mặc hoa phục, trên đầu cũng mang toàn những trang sức có giá trị liên thành, hiển nhiên thân phận không tầm thường. "Ngươi là ai?"
Tiểu cô nương cung kính cúi đầu với hắn: "Vệ Trường Công chúa bái kiến đại nhân."
Vệ Trường Công chúa? Vậy chẳng phải Hán Võ Đế là cha của nàng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận