Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 156:: vứt nồi Phật Tổ

Chương 156: Ném nồi, Phật Tổ Ngọc Đế luống cuống!! Ban đầu một cái Tây Du tốt đẹp, kết quả làm đến hiện tại, bỗng nhiên liền loạn hết cả lên. Vấn đề này nên xử lý như thế nào? Ngọc Đế nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh bên này, nói: “Thái Bạch Kim Tinh, ngươi bình thường ý tưởng nhiều nhất, ngươi nói xem chuyện này nên làm thế nào mới tốt? Không được Hồ Loạn Thuyết.” Ngọc Đế thực sự nghĩ không ra phương pháp phá cục, cho nên dứt khoát liền ném nồi cho Thái Bạch Kim Tinh. Thái Bạch Kim Tinh: “......” Hắn nhìn Ngọc Đế ném nồi, trong lòng thở dài thườn thượt. Cái này lãnh đạo quăng nồi tới, khẳng định phải tiếp. Hắn nghĩ một lát, nói: “Bẩm Ngọc Đế, lão thần cảm thấy có thể không cần xoắn xuýt vào việc Long Cung mượn bảo có phải gây xung đột hay không, chỉ cần con khỉ kia tại địa phủ hủy sổ sinh t‌ử, chính là một t‌ội lớn.” “Ta t‌h‌iên Đình liền có lý do trấn áp khỉ này.” Ngọc Đế vừa nhìn về phía Diêm La Vương. Diêm La Vương khẽ gật đầu, nói: “Vậy ta đây liền trở về chuẩn bị.” Có câu nói này của Thái Bạch Kim Tinh, vậy hắn liền có thể yên tâm đi bắt hồn Tôn Ngộ Không. Nói xong, hắn muốn đi. Bất quá lại bị Thái Bạch Kim Tinh gọi lại: “Diêm La Vương xin dừng bước, ta lời này còn chưa nói xong đâu.” Diêm La Vương dừng bước lại, nhìn về phía hắn. Ngọc Đế cũng nhìn sang. Thái Bạch Kim Tinh hướng phía Ngọc Đế liền ôm quyền, nói: “Bẩm Ngọc Đế, mặc dù chuyện này có thể xử lý như vậy, nhưng con khỉ này biểu hiện thực sự quá mức quỷ dị, lão thần cảm thấy không thể không tra.” “Vậy ngươi cảm thấy ai đi tra phù hợp?” Ngọc Đế hỏi. Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Không bằng đem việc này cáo tri phương tây, mời bọn họ thay điều tra xem sao?” Ngọc Đế hơi suy tư, sau đó cười gật đầu. “Như vậy cũng tốt.” Sau đó hắn vừa nhìn về phía Diêm La Vương: “Hiền đệ, ngươi tạm thời trở về án binh bất động, chờ người phật quốc tìm ngươi, đến lúc đó hai người các ngươi trước dò xét hư thực con khỉ kia, rồi bắt hồn cũng không muộn.” Diêm La Vương khẽ gật đầu. “Thần tuân chỉ.” Lần này, hắn thật sự rời đi… Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, hết thảy đều gió êm sóng lặng. Hoa Quả Sơn vẫn như cũ là khí thế ngút trời. Dựa theo thông tin mà Hắc Vô Thường mỗi ngày đưa tới, yêu quái Hoa Quả Sơn dường như đang dự định xây một cái bàn lớn. Cũng không biết bọn chúng muốn dùng để làm gì. Chẳng lẽ muốn tỷ võ? Mà Diêm La Vương đợi đã lâu người phật quốc tới, cũng rốt cục đến. Chẳng qua là khi hắn nhìn người tới phía sau, cũng không nhịn được giật mình trong lòng. “Không ngờ là Bồ t‌á‌t ở trước mặt.” Diêm La Vương mặt đầy nhiệt tình hướng đối phương cúi đầu. Mà Quan Âm Bồ t‌á‌t toàn thân áo trắng, dáng vẻ trang nghiêm, cúi thấp đôi mắt, phảng phất tượng bùn trong miếu bình thường với vẻ mặt từ bi, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Diêm La Vương khách khí.” “Ta tới đây mục đích, Diêm La Vương chắc hẳn đã biết.” Diêm La Vương khẽ gật đầu. “Vậy chúng ta đừng có trì hoãn nữa, cái này Tây Du đại kiếp t‌h‌iên cơ che đậy, bây giờ biến số đã xuất hiện, chậm trễ sẽ lại sinh biến.” Chủ yếu là Phật Tổ bên kia, vẫn chờ nàng trở về phục mệnh. Tây Du có thể liên quan đến việc phật môn hưng thịnh. Không thể có sai sót. Diêm La Vương không nghĩ tới Quan Âm dĩ nhiên lôi lệ phong hành như thế, ngay sau đó cũng thu hồi tâm tư khách sáo. “Vậy đại sĩ mời đến bên này.” Hai người hóa thành hai đạo cầu vồng ánh sáng. Thời gian trong nháy mắt, cũng đã đến vùng trời Hoa Quả Sơn. Quan Âm nhìn xuống toàn bộ Hoa Quả Sơn, thu hết mọi thay đổi của Hoa Quả Sơn vào mắt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở ngôi trường hùng vĩ kia. Bây giờ học đường, đã có thể chứa mấy ngàn học sinh. Cho dù là tử giám của nước Đại Hán, quốc gia lớn nhất của Nhân tộc ở Nam T‌h‌iệm Bộ Châu, cũng chỉ có vậy thôi. “Bồ t‌á‌t, ngươi có thể nhìn ra cái gì?” Diêm La Vương thấy nàng trong mắt có tinh quang lướt qua, không khỏi cẩn thận hỏi. Bồ t‌á‌t thong thả thu tầm mắt lại, nhưng trong lòng thì rất nhiều suy nghĩ lưu chuyển, lúc này mới lên tiếng nói: “Chỉ nhìn như vậy, chỉ có thể thấy một cái biểu tượng, không thể chạm đến cái nội tại phía dưới biểu tượng này.” “Vậy chúng ta phải làm gì?” Quan Âm nghĩ nghĩ. “Đã như vậy, ta sẽ vào núi một chuyến, xem con khỉ kia đến cùng muốn làm gì.” “Diêm La Vương có thể ở đây tiếp ứng.” Nói xong, Quan Âm Bồ t‌á‌t liền hóa thành một đạo lưu quang rơi vào trong Hoa Quả Sơn, đợi nàng sau khi xuống đất, đã thành một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác. Chỉ thấy tiểu cô nương này toàn thân trắng như tuyết, một thân lụa mỏng che thân, đi chân đất, mi tâm có một đạo ấn ký đỏ thẫm. Dáng dấp mập mạp, rất dễ thương. Trên đầu ghim một đôi tóc búi, trong tay còn cầm một lá sen. Không hề giống như yêu vật bình thường có khí tức ô trọc không xong, ngược lại có một loại khí chất xuất trần mà không nhiễm bụi, như hoa sen mới nở. Đúng lúc này, một con rùa nhỏ từ đằng xa chậm rãi bước tới, hướng về phía bên này. Quan Âm thấy vậy, cười nghênh đón. “Tiểu ô quy, nơi này là Hoa Quả Sơn sao?” Lâm Phóng dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn một đôi đùi mập mạp. Còn rất béo tốt!! Sau đó hắn lùi về sau mấy bước, lúc này mới thấy rõ trước mặt đứng đó lại là tiểu cô nương, chỉ là nhìn tướng mạo, thế nào cũng không giống người bình thường. Xem chừng rất lợi hại. Mà Quan Âm lúc này cũng chú ý đến con rùa nhỏ trước mắt không hề tầm thường. Thế mà đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên, mà trên lưng mai rùa đã đạt tới độ cứng của Đại La Kim Tiên. Cổ quái!! Giờ khắc này, cả hai đều dâng lên mấy phần cảnh giác. Nhược Thủy: “Lão nương môn này rất trâu bò, có một loại cảm giác ta rất chán ghét, hẳn là phật môn tới, không biết là vị Bồ t‌á‌t nào hạ phàm.” “Nhược Thủy tỷ tỷ ngươi đã tỉnh.” Lâm Phóng trong lòng nói một câu. Mấy năm nay, phần lớn thời gian Nhược Thủy đều ngủ, thường một giấc là ngủ mấy tháng. So với hắn còn có thể ngủ. Lâm Phóng thậm chí cảm thấy nếu như hệ thống này cho Nhược Thủy, chỉ sợ Nhược Thủy hiện tại đã có thể tay hái sao, cầm trăng, đ‌ánh khắp thiên hạ vô địch thủ. “Bị khí tức của ngươi đánh thức.” “Lão nương môn này, cho dù là ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc.” “Bất quá là hiện tại ta không dám chọc, nếu là thời kỳ toàn thịnh thì nàng không phải đối thủ của ta.” Lâm Phóng bĩu môi. Sau đó nhìn về phía tiểu cô nương với ánh mắt sắc bén. “Ghê gớm như vậy sao?” Phật môn, Bồ t‌á‌t, Nhược Thủy không dám trêu chọc. Phù hợp cả ba điều kiện này, thật không nhiều. Lâm Phóng thu hồi chút tâm tư, khẽ nói: “Nơi này chính là Hoa Quả Sơn, ngươi có chuyện gì không?” Quan Âm cười nói: “Ta là một hoa sen tu luyện thành tinh vạn năm, ngẫu nhiên nghe nói Mỹ Hầu Vương trong màn nước động Hoa Quả Sơn là một vị cường giả thực lực cao cường, cố ý tới để gặp.” “Gặp ư......” Mắt Lâm Phóng khẽ đảo, nói: “Vậy ngươi có mang lễ vật không?” “Lễ vật?” Quan Âm sững sờ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là có mang theo.” Tay nàng khẽ đảo, mấy hạt sen liền xuất hiện trong lòng bàn tay. “Ta là yêu dã, không có gì vốn liếng, những thứ này là hạt sen ta tự trồng trên thân, không biết Mỹ Hầu Vương có ghét bỏ không.” Lâm Phóng nhìn mấy hạt sen kia. Phẩm chất thượng thừa. Bất quá cũng không phải là thứ gì quá kỳ lạ. Dù sao ở Linh Đài Sơn, hắn thấy đồ tốt thật sự rất nhiều. Bây giờ trong Tam Giới có thể lọt vào pháp nhãn của hắn, thật sự không nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận