Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 123:: bổ thiên đá bể

Chương 123: Đá vá trời bể tan Tây Hải Long Vương thấy Linh Hư tử biết hàng, trong lòng cũng sinh ra một chút tâm tư khoe khoang nhỏ bé.
“Ha ha ha, ngươi ngược lại là biết hàng, đây đúng là tảng đá lúc Nữ Oa vá trời, bất quá lại không phải phế liệu còn dư lại, mà là đại năng tộc ta năm đó thừa dịp lúc Nữ Oa vá trời, vụng trộm lưu lại một khối.”
“Ngươi nhìn phẩm chất này, tuy không phải loại đá vá trời tốt nhất, nhưng cũng là thượng giai.”
Linh Hư tử thật cẩn thận nhìn lại.
Khối đá vá trời này bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, thậm chí liền cả sức mạnh vá trời bên trong cũng còn một chút, không bị tiêu hao gần hết trong dòng chảy thời gian.
Không hề nghi ngờ, đây là một khối chí bảo.
Hơn nữa còn là chí bảo có tiền cũng không mua được.
Linh Hư tử lại quét một vòng trong bảo khố.
Đồ vật trong này, lại thuần một sắc chính là đồ vật thời Thượng Cổ, mà lại cho dù là đặt ở thời Thượng Cổ, đó cũng là đồ tốt nhất hạng.
Long tộc này dù mặt trời sắp lặn.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, nội tình vẫn rất thâm hậu.
Hầu Ca thì ngẩn người nhìn viên đá kia, theo bản năng đưa tay đặt lên tảng đá.
Trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc, ý thức của hắn không bị khống chế hoảng hốt một chút.
Sau đó, khi hắn từ trong hoảng hốt tỉnh lại, tất cả hoàn cảnh chung quanh đều phát sinh thay đổi, hắn trong nháy mắt từ Tây Hải Long Cung, đi đến một bờ biển xa lạ.
Bờ biển.
Biển cả đang gầm thét, cuồng phong đang hú, trời đất lúc này mất hết màu sắc.
Trong không khí phảng phất tràn ngập hơi thở tử vong.
Nước biển đen điên cuồng đánh vào đá ngầm đen, bọt nước trắng lóa mắt không ngừng xoáy trào.
Giờ phút này, trời đất là nơi không an toàn.
Phía trên Hầu Ca, trên bầu trời mờ mịt, tầng mây dày đặc, vô số tia chớp du tẩu xuyên thẳng qua trong tầng mây dày đặc, giống như từng con ngân xà khiến người ta tê da đầu.
Mà tại chỗ tia chớp dày đặc nhất, một hố đen khổng lồ treo trên trời.
Trời rách!!
Hầu Ca ngơ ngác nhìn một màn này.
Nhìn cái lỗ trống này, hắn phảng phất trực diện tử vong, phảng phất thấy vô số sinh linh đang rên rỉ, phảng phất thấy thế giới hủy diệt ngay trước mắt.
Một nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy bao phủ trong lòng Hầu Ca.
Hắn vô ý thức rùng mình.
Đến khi phản ứng lại, trên trán Hầu Ca toàn mồ hôi lạnh dày đặc, rõ ràng là sợ hãi.
Rốt cuộc lỗ trống này là cái thứ gì?
Ta lão Tôn thế mà lại sợ thành như vậy?
Hầu Ca không hiểu.
Mà trên bầu trời, một con xà yêu không rõ lai lịch đang ra sức vá lỗ hổng trên trời, từng chiếc ngao lớn đưa từng viên đá đến bờ biển, rồi bị luyện hóa thành một đống chất lỏng màu vàng.
Xà yêu trên trời thấy cảnh này, trên mặt mệt mỏi nở nụ cười.
Hầu Ca cứ đứng đó.
Hắn phảng phất thấy mẹ đang mỉm cười.
“Nữ…...Nữ Oa?” hắn theo bản năng đọc lên tên của đối phương, sau khi cái tên này bật ra, hắn mới hiểu rốt cuộc mình đã nói gì.
Hầu Ca mặt đầy mộng bức.
Hắn thế mà thấy cảnh tượng Nữ Oa vá trời thời Thượng Cổ.
Mà sau khi kêu một tiếng này, Nữ Oa trên trời cũng liếc mắt nhìn qua bên này.
Đầu tiên là nghi hoặc, sau chính là giật mình.
Cuối cùng mỉm cười.
Hai sinh linh cách xa nhau mấy ngàn năm thời không, lúc này gặp được nhau.
Nữ Oa thở dài, nói: "Đá nhỏ, ta tạm thời không có dư thừa sức che chở ngươi, nhưng vận mệnh của ngươi không phải bất biến, ta thấy một loại khả năng….”
Nữ Oa nói mấy lời khó hiểu.
Trong lòng Hầu Ca càng thêm nghi hoặc.
Nàng đang nói với ta phải không?
Đúng vậy, các loại Hầu Ca nghĩ lại, một đôi bàn tay to màu vàng óng liền nhấn về phía hắn.
Sau đó, mắt Hầu Ca liền rơi vào một vùng tăm tối. Ý thức của hắn lại một lần nữa trở về thân thể, tay cũng theo bản năng rời khỏi đá vá trời.
Mà theo động tác của hắn.
Năng lượng trong đá vá trời đều xông vào cơ thể hắn.
Một viên đá vá trời từ thời đại Thượng Cổ tồn tại, tan nát trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Cùng đá vỡ vụn còn có trái tim của Long Vương.
Mẹ ơi!! Hài nhi bất hiếu!
Bảo vật gia truyền bị người ta phá hỏng mất.
Tây Hải Long Vương nhìn viên đá vá trời đang nhanh chóng biến từ chí bảo thành phế phẩm, cảm thấy tim mình tan nát rồi.
Lần này là thật lỗ to.
Mà Linh Hư tử cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Hắn vội vàng nhìn sang Long Vương.
Khi thấy mặt Long Vương đen như nhọ nồi, áy náy cười: “Cái kia Long Vương ngươi xem, thật sự là ngại quá, sư đệ ta cũng là vô tâm.”
“Tảng đá kia…... Hay là cứ vậy đi.”
Không vậy, thì còn thế nào nữa?
Chẳng lẽ lại đi tìm một viên đá vá trời khác bồi cho Tây Hải Long Vương sao?
Việc này cũng đâu thể tìm được.
Tây Hải Long Vương nhìn Linh Hư tử mặt đầy áy náy, hít sâu, lại hít sâu, ba cái hít sâu, cuối cùng mới cố gắng kìm nén cơn tức giận.
“Linh Hư tử sư chất không cần lo lắng.”
“Long tộc ta gia nghiệp lớn, không phải chỉ một viên đá vá trời thôi, ta còn không để vào mắt, không để vào mắt.”
Long Vương giật giật khóe miệng, cố nén xúc động muốn khóc, cắn răng nói ra câu này.
Linh Hư tử càng thêm ngại ngùng.
“Chuyện này ta nhất định báo cáo sư tôn, sư tôn nhất định sẽ cho Long Vương một câu trả lời thỏa đáng.”
Trái tim Long Vương như đang rỉ máu, nhưng vẫn giả bộ ra vẻ độ lượng.
“Không cần, thật không cần.”
“Tảng đá kia để trong kho lâu không ai động vào.”
“Tôn Sư Chất tới một chuyến, vật này liền sinh ra biến hóa như vậy, có thể thấy Tôn Sư Chất chính là người có duyên với nó.”
Hắn cũng không phải giả bộ làm người tốt, mà là biết sự việc đã không cách nào vãn hồi, nếu chọn cách trở mặt với Linh Hư tử thì chỉ thêm thiệt hại, chẳng bằng rộng lượng một chút, còn bán được cho tổ sư một cái nhân tình.
Nhân tình của tổ sư, cũng không dễ thiếu.
Không chừng ngày sau cái nhân tình này, sẽ cứu được Tây Hải Long tộc một phen.
Mà bên này.
Sau khi Hầu Ca hấp thụ được tất cả năng lượng của đá vá trời, ý thức của hắn liền lâm vào hoảng hốt.
Sau khi những năng lượng vá trời kia tiến vào cơ thể hắn, liền biến mất không thấy.......
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó không xác định trong thế giới Hồng Hoang, Nữ Oa đang chiếm cứ trong hư không, chậm rãi mở hai mắt.
“Dự bị cuối cùng ta lưu lại cũng đã khởi động rồi.”
“Đá nhỏ, không biết món quà bất ngờ ta chuẩn bị cho ngươi, có dọa ngươi nhảy dựng lên không.”
Sau đó nàng liền vẫy tay gọi một cuộn tranh tới.
Chính là Giang Sơn Xã Tắc Đồ.
Giang Sơn Xã Tắc Đồ tuy vẻ ngoài là một bức họa, nhưng bên trong lại ẩn chứa một thế giới hư ảo mà chân thật.
Thế giới trong bức họa này là thật.
Nhưng vật bên trong khi lấy ra lại sẽ hóa hư ảo.
Mà ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, một con khỉ giống y hệt Hầu Ca, mình khoác Hoàng Kim Giáp, dẫn theo vô số Yêu tộc cầm vũ khí nổi dậy, phản công thiên giới.
Hắn cũng không phải là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Mà là Tề Thiên Yêu Đế Tôn Ngộ Không.
Một vị Yêu Đế đầu tiên từ khi tam giới sơ định sau thời Thượng Cổ đến nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận