Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 413:: cái này sợ không phải cái kẻ ngu đi

Lâm Phóng lại tặc lưỡi hai lần. “Nói trắng ra là chính là lấy một vùng đất nuôi một giáo phái, trách sao có nhiều tiền như vậy!!”. “Mẹ nó!!”. “Cái trò của Phật giáo này thâm sâu thật, không học được, không học được”. Hắn vốn còn muốn thốt lên một câu “Huấn luyện viên, ta muốn học cái này”, nhưng bây giờ nhìn, có vẻ như huấn luyện viên này cũng không biết a. Thông Địa Chân Nhân còn nói thêm: “Trên thực tế Đạo giáo cũng không kém bao nhiêu”. “Vậy sao không thấy đệ tử Đạo giáo giàu có đâu?” Lâm Phóng tò mò nhìn hắn. “Ân...... Đại khái là đệ tử Đạo giáo không thích vàng bạc, dù sao nó vô ích cho việc tu hành, nhưng nếu là linh thạch, phúc địa, vậy thì lại là chuyện khác...” Cứ như vậy, bọn họ vừa trò chuyện vừa đi, một đường thông suốt. Bên ngoài ao công đức bát bảo. Nơi này là một tòa đại điện đơn độc, chạm khắc rồng vẽ cột, khắp nơi trang trí bằng vàng bạc châu báu lộng lẫy, xung quanh cũng không có người canh giữ, dù sao nơi này là trọng địa Phật môn, tà phái căn bản không vào được, cũng không cần người trông coi. Chỉ cần đứng đó Lâm Phóng đã cảm nhận được một luồng ba động Thủy linh lực vô cùng nồng đậm. Tiểu thế giới trên lưng hắn cũng xao động một trận. Thèm quá hắn không cầm giữ được nữa. “Chúng ta vào nhanh đi”. Lâm Phóng vội vàng thúc giục nói. Thông Địa Chân Nhân tiến lên hai bước, định đẩy cửa ra. Nhưng tay hắn vừa đặt lên cửa, vừa hé được một chút, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói. “A Nan, ngươi ở đây à.” Thông Địa Chân Nhân đành phải lui trở lại, quay người nhìn về phía sau lưng. Và ở phía sau hắn, Kim Thiền Tử đang một mặt ngạc nhiên nhìn hắn, nói: “Lần trước ta mượn ngươi kinh phật, còn lần trước nữa mượn ngươi tràng hạt, ngươi có phải nên trả lại cho ta không?”. Hắn đã tìm A Nan rất nhiều lần, mỗi lần A Nan đều không có ở đây. Không ngờ lần này lại tình cờ gặp. Thông Địa Chân Nhân thì một mặt lúng túng nhìn Kim Thiền Tử. Kinh phật? Tràng hạt? Cái quái gì vậy? Ta biết kinh phật của ngươi ở đâu mà? Hắn liếc mắt nhìn lên vai. Lâm Phóng lúc này đã cất cánh, hướng khe hở kia bay đi, bỏ lại Thông Địa Chân Nhân ở đó đối phó với Kim Thiền Tử. Với Kim Thiền Tử, hắn đã được lĩnh giáo rồi. Gã này cố chấp và cực đoan vô cùng!! Ngươi đừng thấy hắn cười ha hả với ngươi, nói không chừng giây sau sẽ lôi một bảo bối lớn ra đánh ngươi trở tay không kịp, mấu chốt là thực lực hắn cũng rất khá. Lâm Phóng: “Ngươi cứ từ từ đối phó với Kim Thiền Tử đi, ta đi đào rễ Linh Sơn đây”. Thông Địa Chân Nhân có chút cạn lời nhìn Kim Thiền Tử: “Cái này... Ta bỗng nhiên quên mất, hay là lần sau ngươi lại đến tìm ta, nói không chừng ta sẽ nhớ ra.” Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đuổi Kim Thiền Tử đi. Hoặc là kéo dài thời gian để Lâm Phóng ra tay cũng được. “Quên sao?” Kim Thiền Tử nhíu mày, nhưng sau đó lông mày bỗng nhiên giãn ra, nói: “Vậy thật đáng tiếc, ta còn muốn cầm về nghiên cứu thêm một phen nữa, xem ra chỉ có thể chờ một thời gian vậy.” Thông Địa Chân Nhân lúc này lại một mặt ngơ ngác nhìn hắn. Chuyện hoang đường như vậy mà cũng tin được sao?? Kẻ này chắc là đồ ngốc rồi? Bất quá dù sao cũng thế, có thể qua mặt được tên này là tốt rồi. “Vậy lần sau chúng ta nói tiếp, ta bên này còn có chút việc gấp phải xử lý”. Thông Địa Chân Nhân úp mở bày tỏ ý muốn đuổi người. Nhưng Kim Thiền Tử vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, nở nụ cười nhạt trên môi, cứ thế đứng đó, như thể không nghe hiểu lời Thông Địa Chân Nhân vậy. Thông Địa Chân Nhân đợi một lát, thấy hắn vẫn không đi, lông mày hơi nhíu lại. “Cái kia... ta thật sự có việc gấp phải xử lý”. Hắn nói lại một lần. Nhưng Kim Thiền Tử vẫn không đi, hắn cứ như vậy đứng đấy, nhìn chằm chằm Thông Địa Chân Nhân. Thông Địa Chân Nhân: “...” Gã này thật sự ngốc hay giả ngốc vậy? Hắn tiếp tục nói: “Ta sau đó thật sự có việc gấp, hay là ngươi rời đi trước đi?” Kim Thiền Tử lúc này mới bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. “Thì ra là ngươi muốn ta đi à.” “Ngươi muốn ta đi thì cứ nói thẳng đi, ngươi không nói sao ta biết ngươi muốn ta đi đâu? Ngươi xem rõ ràng là chuyện một câu nói, ngươi lại phí nhiều lời như vậy, ta cảm thấy người với người nói chuyện có chút vấn đề đấy”. “Mọi người nói chuyện không ngay thẳng, không dứt khoát.” “Ta nói cho ngươi biết nhé...” Thông Địa Chân Nhân nhìn Kim Thiền Tử thao thao bất tuyệt, đã không biết nên nói gì. Ta đã nhẫn nhịn lắm rồi!! “Đúng vậy, vậy ngươi có thể đi rồi chứ?” Hắn cố gắng kìm nén, cười nhìn Kim Thiền Tử. Kim Thiền Tử chớp chớp mắt, sau đó vẻ mặt thành thật lắc đầu. “Cái này không được”. “Vì sao?” Lúc này Thông Địa Chân Nhân thật có ý muốn đấm chết gã này. Gã này chẳng lẽ không phải là đồ ngốc? Kim Thiền Tử thì như không nhìn thấy vẻ mặt ngày càng khó coi của hắn, nói rất chân thành: “Nhiên Đăng Tổ Sư nói muốn ta trông coi ao công đức bát bảo này, Phật Tổ hiện tại đang ở trong chữa thương, không nên để ai quấy rầy.” Lần này đến phiên Thông Địa Chân Nhân ngơ ngác. Phật Tổ ở bên trong? Vậy Lâm Phóng vào trong chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?? Xong rồi!! “Ta... Sao ngươi không nói sớm?” Thông Địa Chân Nhân nói. Kim Thiền Tử thì vẻ mặt nghi hoặc nói “Sư đệ A Nan lại không hỏi ta, ta sao phải nói, với lại chuyện Phật Tổ chữa thương đâu phải bí mật gì, ngươi lại quên à?” “A... Cái này!!” Thông Địa Chân Nhân trong lòng lo lắng, nhưng mặt không đổi sắc, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi xem trí nhớ của ta này”. “Sư đệ A Nan ở bên ngoài bôn ba, chắc là mệt rồi.” “Lần này trở về phải nghỉ ngơi cho tốt”. Kim Thiền Tử ân cần nhìn hắn. Còn Thông Địa Chân Nhân một bên đối phó với Kim Thiền Tử, một bên xuyên qua khe cửa, nghe ngóng âm thanh bên trong...... Lúc này bên trong đại điện. Phật quang chiếu rọi, tiên khí lượn lờ, ngay chính giữa xây một cái ao nước bát giác to lớn lại hoa mỹ, cái ao này rộng gần bằng một mặt hồ, nước ao trong vắt vô ngần, trong ao rải cát vàng, còn có rất nhiều hoa sen lơ lửng. Đây chính là thánh vật của Phật giáo, ao công đức bát bảo. Trong ao chứa nước tám công đức, tám loại nước có công đức thắng dị. Nước này có những diệu dụng như trong vắt, thanh mát, thơm ngọt, nhẹ mềm, trơn láng, yên ổn, trừ đói khát, nuôi dưỡng rễ cây. Lâm Phóng nhìn cái ao đầy nước này, chỉ muốn chảy cả nước miếng. Hắn vội vàng vận dụng pháp lực hút một sợi nước tám công đức vào tiểu thế giới trong mai rùa, nước tám công đức vừa vào, trong nháy mắt hóa thành một lượng lớn Thủy linh lực bổ sung cho tiểu thế giới. Lâm Phóng lập tức như uống thuốc đại bổ, cảm thấy cả người phấn chấn hẳn lên. Quả nhiên nước tám công đức danh bất hư truyền. Đúng là loại nước mà trong truyền thuyết ngâm vào là có thể khiến người ta có được vô lượng thọ. Lâm Phóng vội vàng không ngừng hấp thụ nước tám công đức, định ở đây trực tiếp bổ sung Ngũ Hành chi thủy cho đủ. Theo hắn hấp thụ, tiểu thế giới của Lâm Phóng càng thêm chân thật thêm mấy phần. Nhưng nước tám công đức trong ao cũng bắt đầu cạn rõ rệt. Một lát sau. Lâm Phóng dừng việc cấp nước lại. Ngũ hành chi thủy trong tiểu thế giới đã được bổ sung đầy đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận