Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 303:: bỏ lỡ lương gà

Kim Sí Đại Bằng Điểu gặp cái kim cô bổng uy lực hung mãnh kia, không thể địch lại, đành phải tạm thời tránh mũi nhọn. Hắn lắc mình một cái, cả người hóa thành kim quang, tránh thoát công kích của Hầu Ca. Chờ hắn đứng vững lại thì đã xuất hiện ở sau lưng đám yêu, trên cành cây đại thụ cách đó mười mét, vẫn như cũ ở trên cao nhìn xuống đám yêu. “Hừ! Con khỉ vẫn là con khỉ, vội vàng cái gì?” “Ngươi mà biết ta là ai, nhất định phải sợ vỡ mật gần chết, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.” Hắn khinh thường nhìn con khỉ. Sau khi nói xong, hắn lại nhìn về phía Dương Thiền: “Còn có ngươi, người phụ nữ ngu xuẩn, ngươi vốn có khả năng được ta sủng hạnh, đó là vinh quang vô thượng.” “Nhưng ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt.” Ánh mắt của hắn vẫn kiêu ngạo, giống như vừa rồi chật vật bỏ chạy không phải là hắn vậy. Bất quá làm cậu của Như Lai phật tổ, hắn xác thực có vốn liếng phách lối. Nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, Hồ Yêu Vương bỗng che miệng cười yêu kiều: “Bỏ lỡ lương gà? Ha ha! Ta thấy ngươi cũng không lớn lắm, chỗ nào được xưng là lương gà, nhiều nhất cũng chỉ là cây tăm.” Cây tăm?? Kim Sí Đại Bằng Điểu nhất thời đần cả người. Lập tức liền hiểu ý trong lời nàng là gì. Cái này có thể nhịn sao?? Kim Sí Đại Bằng Điểu nén giận, không nói hai lời trực tiếp động thủ. Thân ảnh của hắn nhanh như thiểm điện, xẹt qua một đạo lưu quang màu vàng đánh về phía Hồ Yêu Vương. Nhưng nhanh hơn hắn là Dương Thiền. Khi Kim Sí Đại Bằng Điểu còn chưa kịp làm bị thương Hồ Yêu Vương thì Bảo Liên Đăng của Dương Thiền đã phát ra một đạo năng lượng, đẩy lùi Kim Sí Đại Bằng Điểu, còn làm thương tay của hắn. Chuyện này không phải là do Dương Thiền thật sự nhanh hơn Kim Sí Đại Bằng. Mà là nàng đã đánh về phía Kim Sí Đại Bằng Điểu trước khi hắn ra tay. Xem như là đánh đón đầu, cũng không phải là đánh chuẩn một cách bình thường. Chỉ có thể nói Kim Sí Đại Bằng Điểu thật sự là quá thiếu đòn. “Ngươi dám làm bị thương ta?” Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn tay bị thương của mình, giận không kiềm được, hắn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Dương Thiền: “Ngươi có biết ta là ai không?” “Ta nói cho ngươi, ta thế nhưng là...” Nhưng câu này của hắn còn chưa nói hết thì cây bổng vàng như hình với bóng đã đập xuống giữa đầu. Đánh người thì đánh vào đầu trước, dù sao có thêm hiệu ứng đặc công gây choáng, đánh vào mắt đối phương choáng váng thì trên tay tự nhiên là không có quy củ gì nữa. Kim Sí Đại Bằng Điểu gặp khí thế hung hãn của cây kim cô bổng kia, không nói hai lời trực tiếp rời đi. Nhưng ngay sau đó công kích của Dương Thiền lại tới, vừa đúng là hướng hắn vừa bỏ đi. Nếu không phải tốc độ của hắn là tuyệt đỉnh tam giới thì giờ phút này có lẽ đã bị đánh trúng rồi. Dù hắn bây giờ không sao, nhưng tình cảnh cũng đáng lo. Người có thể chống lại được Hầu Ca và Dương Thiền đánh đôi trong tam giới này chỉ có Chuẩn Thánh. Chưa đạt Chuẩn Thánh thì đừng quản pháp bảo hay thần thông của ngươi là gì, trước mặt hai người này, cái đó đều không đủ nhìn, so pháp bảo thì có Bảo Liên Đăng với kim cô bổng là gì? So thần thông, có nhiều bằng bảy mươi hai phép biến hóa không? Cho nên lần này có thể nói là Kim Sí Đại Bằng Điểu đã đá phải tấm ván sắt. Lúc này, Thái Bạch Kim Tinh đang trộm xuống từ trên trời vừa hay nhìn thấy cảnh này. Ồ! Kim Sí Đại Bằng Điểu. Hắn không ở Linh Sơn mà sao lại tới Hoa Quả Sơn? Còn xung đột với con khỉ kia?? Bất quá Kim Sí Đại Bằng Điểu câu giờ giúp Hầu Ca, cũng vừa vặn cho hắn có cơ hội điều tra Hoa Quả Sơn, hắn nhìn lướt qua mọi người, thấy không có Lâm Phóng liền lộ ra vẻ nghi hoặc. Quả nhiên là con rùa nhỏ này. Lúc này, hắn còn không biết Ngọc Đế đã thông qua Thái Thượng Lão Quân biết được nơi công đức phát ra. Trước khi đi, Thái Bạch Kim Tinh lại liếc nhìn Kim Sí Đại Bằng Điểu. Lúc này Kim Sí Đại Bằng Điểu đang bị Hầu Ca và Dương Thiền đánh đôi đến mức chịu không nổi, đã bị trúng đòn vài lần, mất rất nhiều lông vũ vàng, trông thật thảm hại. Cũng thật đáng thương. Hy vọng ngươi có thể chống được thêm một lúc nữa. Sau đó, hắn không quay đầu lại mà đi thẳng. Lúc này, Kim Sí Đại Bằng Điểu đang bị đánh cho tơi tả rốt cục nhận ra một vấn đề. Đó là dù thân phận hắn có hiển hách, có lợi hại cỡ nào thì đối phương nếu không biết, thân phận của hắn cũng vô dụng. Đúng là hố cha mà!! Hắn tìm sơ hở, trực tiếp chạy ra khỏi vòng vây của hai người, kéo dài khoảng cách. Lần này hắn không có ý định nói nhảm nữa, trực tiếp nói ra thân phận của mình. Nếu không nói, hắn sẽ bị đánh chết mất. “Ta chính là...” Nhưng ba chữ này vừa mới nói ra miệng, thì một lực lượng mạnh mẽ bỗng từ trên đầu truyền xuống, sau đó hắn không có chút sức phản kháng nào bị ép vào lòng đất, hoàn toàn bị chôn vùi vào. Ặc, chuyện gì xảy ra vậy?? Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn trời. Nhưng khi hắn thấy cái đuôi rắn vượt ngang toàn bộ thiên địa, dài không biết bao nhiêu kia thì con ngươi bỗng nhiên co lại. “Nữ, Nữ Oa!!” Thanh âm run rẩy gọi ra cái tên này. Sau đó… Hắn bị khảm sâu hơn nữa, thậm chí đất xung quanh hắn cũng bắt đầu lún xuống. Mà trên bầu trời, người phụ nữ thân đuôi rắn kia, từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn Kim Sí Đại Bằng Điểu lấy một cái, huyết mạch Nguyên Phượng, đại ca và nhị ca đều là Chuẩn Thánh, còn đến hắn thì lại là một Đại La Kim Tiên. Ha ha!! Đúng là chà đạp cái huyết mạch này. Ánh mắt của Nữ Oa quét qua những người đang nhìn nhau, cuối cùng dừng trên người Hầu Ca, trên mặt nở một nụ cười hiền từ. “Hòn đá nhỏ.” Hòn đá nhỏ??? Đám yêu ở đây nghe thấy cái xưng hô này liền cảm thấy buồn cười không chịu được. Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, lại có cái tên gọi hòn đá nhỏ?? Nhưng những lời này được nói ra từ miệng Nữ Oa, không ai dám cười. “Ngươi là Nữ Oa?” Lúc này Hầu Ca coi như là nhận ra thân phận của nữ yêu trước mắt, so với lúc xuyên qua tảng đá vá trời mà thấy Nữ Oa thì cái này rõ ràng là trang trọng hơn nhiều. “Sao, không biết ta sao?” Nữ Oa nhìn xung quanh đám yêu quái, cảm thấy mình là tiền bối nên muốn trang trọng một chút. Thế là nàng cố gắng kiềm chế cái tính xốc nổi của Hầu Vương lại. “Ngươi mạnh hơn trước.” “Cái này là khẳng định rồi, dù sao trước khi vá trời ta vẫn chỉ là Chuẩn Thánh, còn sau khi vá trời ta đã là Thánh Nhân, hơn nữa còn là Thánh Nhân duy nhất của Yêu tộc.” Bản thân thân phận của Nữ Oa đã rất đặc thù. Nàng là Thánh Nhân duy nhất của Yêu tộc, hơn phân nửa khí vận của Yêu tộc đều ở chỗ nàng. Mà nàng lại là mẹ của Nhân tộc, hơn phân nửa khí vận của Nhân tộc cũng ở chỗ nàng. Mà lão hầu tử, Hồ Yêu Vương và Dương Thiền nhìn Hầu Ca đang nói chuyện từ tốn với Nữ Oa thì đều có chút ngây người. Đây là Thánh Nhân đấy. Sự tồn tại mạnh nhất tam giới. Chẳng lẽ nói chuyện, không nên cung kính hơn một chút sao? Sao bọn hắn cứ có cảm giác lời của đại vương có chút khích bác nhỉ?? Chắc là ảo giác. Nhất định là ảo giác. Hầu Ca: “Lực lượng của Thánh Nhân, ta còn chưa được thấy, ngươi có thể biểu diễn cho ta xem một lần không?” Lão hầu tử: “Hả!!” Hồ Yêu Vương: “Hả!!” Dương Thiền: “Sư huynh rất ngầu, không đúng, bây giờ không phải là lúc muốn chuyện như vậy, không thể để sư huynh làm bậy, sẽ có chuyện lớn.” Cả ba người khẩn trương nhìn Nữ Oa. Sợ câu nói này của Hầu Ca sẽ chọc giận Nữ Oa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận