Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 367:: hành hung lâu chủ

Chương 367: Hành hung lâu chủ! Giảm thọ, Thánh Nhân móc cứt mũi!!
Thông Địa chân nhân vẫn cứ làm theo ý mình, quả nhiên là cái kiểu không câu nệ tiểu tiết, coi trời bằng vung, thế muốn biến mình thành lão tiền bối tính cách phóng khoáng.
"Ta là ai, ngươi còn không có tư cách biết."
Thông Địa chân nhân vỗ nửa ngày, vỗ vào chỗ không, sau đó gõ gõ như thể đang có cứt mũi.
Mã Thiện cũng sững sờ một chút.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ đám gia hỏa này có lai lịch rất lớn sao?
Hắn, Mã Thiện, dù tốt xấu gì ở Linh Sơn cũng được tính là một đại lão có chỗ đứng, mặc dù tu vi không cao, nhưng hắn có chỗ dựa, đùi Nhiên Đăng Cổ Phật tôn đại phật này vừa to vừa cứng, áp lên mặt rất thoải mái.
Trong toàn bộ tam giới, người hắn không thể chọc vào không có nhiều.
Nhưng nhìn tư thế của đối phương, nói như thật vậy, nhất là vẻ khinh thường, thêm động tác móc cứt mũi không câu nệ tiểu tiết, dường như thật sự không hề xem hắn ra gì.
Trong khoảnh khắc, Mã Thiện bỗng cảm thấy đạo nhân trước mắt này không tầm thường, rất không bình thường, thuộc loại thâm tàng bất lộ.
"Vậy không biết các ngươi đến đây là..." hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hôm nay hắn vốn hẹn yêu đương, có điều không đợi được người yêu, lại đợi một đoàn người Lâm Phóng đến.
Côn Bằng lúc này lên tiếng: "Chúng ta muốn đi Bắc Hải chi nhãn."
Mã Thiện lại sững sờ một chút.
"Các ngươi cũng muốn đi Bắc Hải chi nhãn?"
Cũng?
Lâm Phóng tò mò hỏi: "Ngoài chúng ta ra, chẳng lẽ còn có yêu quái khác muốn đi Bắc Hải chi nhãn sao?"
Mã Thiện nhận ra mình lỡ lời, lập tức nói sang chuyện khác: "Vậy không biết các ngươi có thể xuất ra thứ gì không? Dù sao đi Bắc Hải chi nhãn giá cả không hề rẻ đâu?"
Đây là muốn lấy tiền sao.
Đối với Lâm Phóng, chỉ có hắn lấy tiền từ túi người khác, chứ đừng hòng bảo hắn bỏ tiền ra.
Từ khi xuất đạo đến giờ, trừ hệ thống ra, hắn còn chưa từng đưa tiền cho ai khác.
"Có thể bạch phiêu không?"
Bạch phiêu?
Mã Thiện hơi suy tư một chút rồi hiểu ý, liền quả quyết lắc đầu, nói: "Không được, sổ sách của ta không cho phép ghi nợ, đừng nói là bạch phiêu."
"Bất quá nếu các ngươi không có tiền, ta ngược lại có một biện pháp."
Hắn mỉm cười.
Lâm Phóng hiếu kỳ hỏi: "Biện pháp gì?"
Mã Thiện chỉ Thanh Hà nói: "Các ngươi để nàng lại đây, ta cũng khỏi lấy tiền của các ngươi."
Thanh Hà lộ vẻ tức giận.
Còn Hạt Tử Tinh thì im lặng lắc đầu.
Cổ ngữ có câu, không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Lâm Phóng nhìn Côn Bằng.
Côn Bằng im lặng xắn tay áo Lỗ Tụ lên, xem ra vẫn phải đích thân hắn ra tay mới được.
Mã Thiện lúc này còn đang đắc ý, từ lúc đám yêu quái này vừa bước vào, hắn đã để ý tới thiếu nữ này, cái cảm giác đặc biệt trên người nàng, thật sâu hấp dẫn hắn, đó là một loại cảm giác rất muốn nương tựa.
Ban đầu hắn cũng không muốn trực tiếp như vậy, nhưng ai bảo đối phương muốn bạch phiêu làm gì.
Bạch phiêu là phải trả giá đắt đấy.
Còn việc có thành công hay không, dù sao hiện tại đối phương đang phải nhờ vả hắn, chẳng phải mặc hắn muốn làm gì thì làm sao, hơn nữa mọi người đều là người văn minh, cho dù không đồng ý, hẳn cũng không đến mức xảy ra chuyện gì.
Hắn đang suy nghĩ thì bỗng thấy trước mắt tối sầm.
Sau đó thấy yêu quái mặc hắc bào kia không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn.
Mã Thiện còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay của hắn đã bị đối phương tóm lấy, cánh tay vừa nhấc, hắn đã như diều đứt dây bay lên, trên không trung vẽ một vòng tròn lớn, rồi nặng nề nện xuống đất.
Ầm!
Mặt đất lầu bốn rung lên.
Ở dưới lầu, Kim Thiềm đang hút thuốc lá, cảm thấy rung nhẹ, mỹ mãn hít vào một hơi thuốc.
Chắc là đánh nhau rồi.
Hừ!
Xem bọn mi còn dám trêu chọc Kim gia không.
Kim Thiềm ở dưới lầu hút thuốc, còn tưởng rằng hắn đánh lên hai nhóm người rồi ai lên trước gặp lâu chủ để đánh, nào ngờ Lâm Phóng đã đi vào, lại còn đang hành hung lâu chủ.
Rầm rầm rầm!!
Mã Thiện cảm thấy mình như bao cát, bị yêu quái mặc áo bào đen trước mặt điên cuồng quật.
Trên mặt đất, hố lớn hố nhỏ không ngừng xuất hiện.
Hắn bị ép nóng nảy, trên người trực tiếp bốc cháy một đám lửa, nhưng ngay sau đó, một bàn tay lớn bao bọc hàn khí thủy linh lực đánh tới, trực tiếp dập tắt ngọn lửa trên người hắn.
Côn Bằng: Tuy ta bị phong ấn thực lực, nhưng đánh ngươi loại này vẫn còn thừa sức.
Mã Thiện bị cái tát này đánh bay ra ngoài, thân thể xoay hai vòng rưỡi giữa không trung rồi rơi bịch xuống đất.
Côn Bằng thấy vậy, sải bước tiến đến.
Lâm Phóng quay đầu, không nỡ nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, thành thục ôm đùi Hạt Tử Tinh rồi vùi đầu vào. Hắn vốn muốn vùi vào ngực, nhưng mà chiều cao không đủ.
Hạt Tử Tinh liếc hắn một cái, cảm thấy hắn là một thằng nhóc con, ôm cũng không sao, liền không quan tâm.
Bên kia, Mã Thiện đã bị đánh cho sợ xanh cả mặt.
Đây là ai vậy? Không đồng ý thì thôi, có gì cứ nói, sao lại đánh người?
Hắn nhìn Côn Bằng đang bước nhanh đến, gan đều bị dọa cho không còn, lập tức hai tay ôm đầu, cầu xin tha thứ: "Đại ca tha mạng, em xin thua."
Côn Bằng cười nói: "Bây giờ ta có thể bạch phiêu không?"
Mã Thiện lập tức gật đầu như gà mổ thóc, sợ đáp chậm sẽ lại ăn đòn.
"Được, ngươi muốn làm sao với cô gái cũng được!"
Côn Bằng hỏi: "Vậy khi nào chúng ta có thể đi Bắc Hải chi nhãn?"
Mã Thiện vừa cười vừa nói: "Thời gian triều tịch lần tới là vào một tuần sau, đến lúc đó các ngươi đến Ý Mãn Lâu tìm ta là được."
Triều tịch là thời điểm Bắc Hải chi nhãn mở ra.
Hàng năm Bắc Hải chi nhãn đều mở ra một lần, hấp thu một lượng lớn nước biển, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Muốn vào Bắc Hải chi nhãn, chỉ có thể nhân cơ hội này mà thôi. Hơn nữa phải rời đi trước khi triều tịch kết thúc, nếu không sẽ bị kẹt ở bên trong, phải đợi một năm nữa mới ra được.
Đồng thời Bắc Hải chi nhãn cũng được xem là một bí cảnh nhỏ, tư cách ra vào đều do người bản địa nắm giữ.
Yêu quái từ nơi khác như bọn họ, rất khó vào được, cần phải tìm yêu quái bản địa dẫn vào.
Tối thiểu nhất Côn Bằng hiểu là như vậy.
"Vậy thì bảy ngày nữa chúng ta đến."
Côn Bằng im lặng kéo tay áo xuống.
Mã Thiện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi."
Lâm Phóng dẫn yêu quái đi ra khỏi phòng, vừa ra liền thấy một loạt người áo đen đứng bên ngoài, ai nấy cũng mặc áo bào đen, đeo mặt nạ đen, chỉ lộ hai mắt.
Những người này nhìn thấy Lâm Phóng, ánh mắt đều dồn vào Côn Bằng mặc hắc bào.
Hai bên im lặng, lướt qua nhau.
Lâm Phóng dẫn mọi người đi xuống lầu, đến lầu một, Kim Thiềm đang hút thuốc sợi thấy bọn họ ra về bình yên thì sững sờ một chút, hơi ngạc nhiên.
Đợi Lâm Phóng và những người khác rời đi, Kim Thiềm mới kịp phản ứng, lập tức chạy lên lầu.
Hắn vừa lên đến lầu bốn liền thấy lâu chủ mặt mũi sưng vù từ trong phòng đi ra, mặt hắn sưng lên cả một vòng, bầm tím từng mảng, trông xấu vô cùng.
"Lâu chủ, lâu chủ, người sao thế này?"
Kim Thiềm thấy vậy, thần sắc hoảng hốt, vội vàng nhảy nhót chạy đến chân Mã Thiện.
Sau đó bị hắn đá văng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận