Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 244:: thái độ đảo ngược thái tử

Chương 244: Thái độ đảo ngược của thái tử
Thái tử ngậm miệng, thật lâu không nói gì cả. Cuối cùng hắn nhìn về phía quốc vương, nói: "Phụ vương, vậy chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ như vậy nhìn Hoa Quả Sơn phát triển mà không ngăn cản sao?"
Quốc vương lắc đầu.
"Đương nhiên không."
"Ta chẳng phải vừa nói rồi sao, muốn kết minh với Hoa Quả Sơn."
Thái tử ngơ ngác nhìn quốc vương.
Ở yến tiệc, hắn nghe được quốc vương muốn kết minh với Hoa Quả Sơn, còn tưởng đây chỉ là kế hoãn binh nói cho có, không ngờ quốc vương thật sự có quyết định này.
"Có thể...như vậy chúng ta chẳng phải là đang hợp tác với yêu quái sao?"
"Những yêu quái kia chẳng phải sẽ phát triển càng nhanh."
"Bọn hắn chắc chắn..."
Thái tử càng nói càng kích động, còn chưa kịp nói hết câu đã bị quốc vương cắt ngang.
"Bọn hắn chắc chắn sẽ diệt Ngạo Lai Quốc?"
Thái tử không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng, sao có thể hợp tác với yêu quái được, bao nhiêu hoàng đế trong tiểu thuyết kỳ quái, chẳng phải đều bị yêu quái mê hoặc, cuối cùng nước mất nhà tan.
Nổi tiếng nhất phải kể đến triều Thương.
Nhân Hoàng Trụ Vương triều Thương tài giỏi biết bao.
Thế nhưng Tô Đát Kỷ vừa vào cung, vậy là bị Chu triều thay thế, sau đó Chu triều bị diệt, còn trực tiếp mở ra đại loạn của Nhân tộc, trong thời gian này lại càng có không ít yêu quái làm loạn.
Giống như U vương kia, cũng bởi vì một nữ yêu mà mất nước.
Tần triều tuy kết thúc loạn thế này, nhưng nội bộ Nhân tộc đã lục đục, lại thêm Tần Thủy Hoàng muốn làm Nhân Hoàng, chứ không phải thiên tử, chỉ tồn tại được hai đời rồi mất.
Sau đó bị Đại Hán thay thế.
Có điều sau mấy trăm năm động loạn, Đại Hán hiện giờ tuy thống nhất Nhân tộc.
Nhưng địa bàn, nhân khẩu và tổng thực lực đều không thể so với thời Đại Chu, Đại Thương.
Đừng nói đến chuyện hiện tại hoàng đế là thiên tử, chứ không phải Nhân Hoàng.
Quyền hành trực tiếp không còn chín phần.
Và nguyên nhân của tất cả chuyện này đều do Yêu tộc làm loạn, khiến khí vận Nhân tộc bị suy yếu rất nhiều.
Yêu tộc đều là tà ác.
Quốc vương Ngạo Lai Quốc nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta nếu đánh không lại Hoa Quả Sơn, mà cứ đối địch với Hoa Quả Sơn thì chỉ có con đường diệt vong, hiện giờ Hoa Quả Sơn cố ý muốn kết giao với Ngạo Lai Quốc ta, tại sao chúng ta không chấp nhận chứ?"
"Hơn nữa, nếu họ có ý hại Ngạo Lai Quốc, đã có thể trực tiếp tấn công rồi."
"Vì sao phải phiền phức như vậy?"
Thái tử im lặng, dù hắn vẫn cảm thấy Hoa Quả Sơn không có ý tốt, nhưng lời quốc vương nói, hắn cũng không thể phản bác.
"Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hoa Quả Sơn từ đầu đến cuối đều không coi Ngạo Lai Quốc ra gì."
"Nếu không phải chúng ta tìm tới họ, họ chắc chắn chẳng thèm để ý tới chúng ta."
Quốc vương chân thành nhìn thái tử.
Cái ấn tượng cố hữu này hại chết người mà.
Ông hi vọng thái tử có thể có suy nghĩ riêng của mình, thế giới này không chỉ có trắng và đen, cũng không phải tất cả yêu quái đều xấu, phàm là sinh linh có trí tuệ đều có tốt và xấu.
Bọn họ giết yêu, yêu giết họ, vốn không có đúng sai.
Bây giờ nếu có thể kết giao với Hoa Quả Sơn, vừa giải quyết được một kẻ địch mạnh, lại có thêm một đồng minh mạnh.
Mà cái giá phải trả gần như không có.
Cớ sao lại không làm?
Thái tử nhíu mày, cuối cùng khẽ thở dài nói: "Hài nhi đầu óc rối bời, hài tử muốn suy nghĩ kỹ một chút, xin phụ vương cho con chút thời gian."
Quốc vương thở dài: "Lần này biết đâu lại là cơ hội của Ngạo Lai Quốc chúng ta."
Thái tử không nói gì, quay người rời đi...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đến sáng hôm sau, Lâm Phóng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Hắn duỗi lưng một cái, được thị nữ hầu hạ rửa mặt xong, lại thay bộ tơ lụa hoa phục mà quốc vương cố ý chuẩn bị cho hắn, cuối cùng cũng thay được cái bộ đồ Thô Bố Ma Y kia.
Nói về độ xa hoa thì hoàng cung này xa hoa thật.
Phòng ốc của hắn ở Hoa Quả Sơn đã được coi là hào hoa, nhưng so với trang bị của hoàng cung này vẫn còn kém xa.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, quốc vương phái người đến gọi hắn.
Sau khi ăn cơm, quốc vương lấy ra 10.000 hạ phẩm linh thạch.
"Đây là tiền đặt cọc."
"Quốc vương khách khí quá, vậy ta nhận vậy."
Lâm Phóng cười ha hả thu hết số linh thạch vào túi trữ vật, đợi khi trở lại Hoa Quả Sơn sẽ giao cho lão hầu tử, rồi để bộ phận luyện khí yêu quái tăng ca chế tạo một đống pháp trượng.
Sau đó, quốc vương cho thừa tướng của Ngạo Lai Quốc vào.
"Đây là thừa tướng của ta, nàng sẽ cùng ngươi về Hoa Quả Sơn, vừa để lo liệu việc làm ăn lần này, vừa thăm dò Hoa Quả Sơn, tạo cầu nối ngoại giao cho chúng ta."
Lâm Phóng nhìn sang phía vị thừa tướng.
Thừa tướng của Ngạo Lai Quốc là một người phụ nữ, dáng vẻ rất xinh đẹp, thân hình cũng rất tuyệt.
Bất quá, nhìn thì thấy nàng thuộc loại nữ cường nhân rất mạnh mẽ.
Mẫu phụ nữ này có lẽ không thích hợp để rước về nhà, rất có thể không đè nổi, mà lại rất dễ bị nàng đè lại.
"Chào cô." Lâm Phóng cười hắc hắc.
"Kính đã lâu đại danh của Lâm tiên sinh." Thừa tướng chắp tay với hắn.
"Cô nghe danh ta rồi à, vậy cô nghe nói chuyện gì về ta?" Lâm Phóng thuận miệng nói.
Câu nói này làm cho thừa tướng sững sờ.
Nàng chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ Lâm Phóng còn tưởng là thật.
"À, chuyện này!!"
"Ha ha ha, Lâm tiên sinh đừng trêu nàng, thừa tướng của ta tuy là phụ nữ, nhưng còn giỏi giang hơn cả đàn ông bình thường, mọi công việc lớn nhỏ trong triều đều do nàng xử lý."
Quốc vương đứng ra hòa giải.
Lâm Phóng cũng không nói gì thêm.
Ngay lúc này, thái tử bỗng lên tiếng: "Phụ vương, hay là để con cùng đi qua đó đi."
Quốc vương sững sờ.
Chưa kịp để ông nói gì, thái tử đã nói tiếp: "Phụ hoàng, con biết mình đã làm nhiều chuyện không phải trước đây, trải qua một đêm suy nghĩ, con đã nhận ra vấn đề của mình."
"Mong phụ vương và Lâm tiên sinh cho con một cơ hội."
"Con nguyện ý đích thân đến Hoa Quả Sơn, thể hiện rõ thành ý của Ngạo Lai Quốc chúng ta."
Quốc vương nghe thấy lời này của hắn, trong lòng vô cùng cảm động.
"Không sai, không sai."
"Con hiểu được nỗi khổ tâm của ta, ta rất mừng."
Quốc vương xúc động vỗ vai thái tử.
Thái tử cũng rất phối hợp cúi đầu, một bộ thái độ khiêm tốn, còn cười với Lâm Phóng, nhìn giống như đã thật sự hối cải vậy.
Lâm Phóng lại hơi nhíu mày.
Hắn không cảm thấy vậy.
"Đã vậy, thì Lâm tiên sinh mang thêm một người đi vậy." Quốc vương nhìn về phía Lâm Phóng.
Lâm Phóng cũng không từ chối.
Mặc kệ thái tử muốn làm gì, đối với Hoa Quả Sơn mà nói đều không quan trọng, cho dù là Ngạo Lai Quốc ở trong mắt Hoa Quả Sơn cũng chỉ như một đám sâu kiến mà thôi.
Có một điều quốc vương nói không sai.
Từ đầu đến cuối, Hoa Quả Sơn đều không xem Ngạo Lai Quốc ra gì.
Sau đó, Lâm Phóng cùng quốc vương ra đến tận cửa hoàng thành.
Cửa hoàng thành.
Vẫn là hai người hộ vệ kia đứng gác.
Chỉ là khi bọn họ thấy quốc vương đi ra, lại còn có Lâm Phóng đứng bên cạnh, mắt ai nấy đều muốn lồi ra ngoài.
Đừng nói đến chuyện bên cạnh còn có một thái tử thái độ khiêm tốn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận