Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 793:: đại kiếp lại lên

Chương 793: Đại kiếp lại nổi lên
Lâm Phóng đã hiểu, người này hẳn là đánh bậy đánh bạ vừa vặn thay bọn hắn giải quyết vấn đề này.
“Như vậy nói cách khác, các ngươi cần phải đi?”
Hắn bỗng nhiên có chút không nỡ. Dù sao quen biết đã lâu như vậy, đi rồi rất nhớ nhung.
Nữ Oa nương nương nhìn hắn, vẻ mặt cũng trở nên có chút dịu dàng hơn nhiều: “Vậy ngươi cũng nhanh nhanh lớn lên, nói không chừng chờ ngươi sau khi đi ra, ta đã là bá chủ một phương trong hỗn độn.”
“Vậy ta nhất định phải ôm đùi.”
“Đẹp cho ngươi.”
Nữ Oa nương nương cho một cái liếc mắt.
Mặc dù bọn hắn đã quyết tâm muốn đi, nhưng trên thực tế cũng không phải rất nhanh. Trước khi đi bọn hắn còn cần một chút sắp xếp cùng an bài.
Nhất là bên Tam Thanh, nhà bọn họ sự nghiệp lớn, cái này bỗng nhiên liền chạy, khẳng định là có rất nhiều việc phải xử lý. Nếu không, chờ ngày nào trở về phát hiện đạo thống đều không còn thì làm sao xử lý?
Chuyện này mất đúng mấy năm.
Mấy năm này vị siêu thoát giả kia từng quay lại. Hắn từng gặp qua thế giới của Tam Thanh, thế là cảm thấy so với thế giới này, thì thế giới của hắn tốt đẹp hơn, mặc dù chiến đấu nhiều một chút, tối thiểu thì vẫn còn giống một thế giới.
Hiện tại hắn muốn làm nhất chính là để Lâm Phóng từ bỏ thế giới của mình, để người trong thế giới có thể tự do.
Lâm Phóng sảng khoái trả lời đồng ý. Bởi vì hắn đã đem thế giới giao cho Hồng Quân. Còn Hồng Quân sẽ dùng những thế giới này làm gì thì không phải là việc hắn có thể quản được.
Siêu thoát giả tuyệt vọng! Đánh Lâm Phóng, hắn phồng lên dũng khí hay là muốn thử một chút. Thế nhưng đánh Hồng Quân...... Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Tồn tại thần long thấy đầu mà không thấy đuôi kia, cho dù là núi đao trong biển máu chảy ra hắn cũng cảm thấy kinh khủng.
Tuyệt vọng hắn liền chọn nằm ngửa, cả ngày đợi ở chỗ Lâm Phóng không đi.
Sáng sớm hôm nay.
“Này, đứng lên đi với ta một chuyến.” Lâm Phóng lay lay siêu thoát giả đang ngủ ở cửa.
Hắn tên Từ Phàm.
Nói đến hắn không phải là người do Lâm Phóng, cũng không phải Nữ Oa nương nương bồi dưỡng. Thậm chí ngay từ đầu hắn đều không phải là siêu phàm giả, lực lượng ban sơ của hắn là tự mình ngộ ra được, dùng phương thức nguyên bản nhất của thế giới Lâm Phóng, học tập, tìm tòi, nắm giữ tri thức, tiến tới nắm giữ lực lượng.
Nhưng hắn ghét việc này quá chậm, thế là hắn bắt đầu cướp đoạt lực lượng của người khác, không ngừng lớn mạnh chính mình. Cuối cùng một đường giết xuyên ba thế giới.
“Đi đâu?”
“Tiễn Nữ Oa nương nương.”
Hai mắt Từ Phàm tỏa sáng: “Các Thánh Nhân rốt cục muốn siêu thoát sao?”
Lâm Phóng nhíu mày: “Sao ta cảm giác ngươi hưng phấn vậy?”
Từ Phàm gật gật đầu: “Không phải như vậy, mà là tương đối hưng phấn, dù sao đây chính là phương pháp của ta.”
“Cho nên?”
“Cho nên ta chẳng lẽ không nên hưng phấn?”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Lời này có lý, nhưng ngươi không nói thật.”
Từ Phàm nhún vai: “Ta ngược lại thật sự muốn giết ngươi, nhưng ngươi dù sao cũng là Sáng Thế Thần, không thể bất kính với ngươi, ta cũng muốn xông vào Tử Tiêu Cung, từ tay Hồng Quân lão nhi cướp lại thế giới, nhưng ta cũng không làm được.”
Lâm Phóng suy nghĩ một chút: “Hay là ta dạy ngươi?”
Từ Phàm hất đầu lên, tương đối ngạo kiều nói: “Ta cần ngươi dạy sao?” Luận thiên tư, hắn hơn Lâm Phóng. Luận thực lực, hắn cũng hơn Lâm Phóng. Hắn thiếu chính là tích lũy. Nhưng thứ này không phải dạy là được, cần thời gian.
“Vậy ngươi từ từ tích lũy đi.”
“Trước đặt mục tiêu nhỏ, kéo Hồng Quân xuống ngựa.”
Răng rắc!
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm.
Lâm Phóng kéo Từ Phàm lại: “Ngươi bớt cãi đi, coi chừng bị sét đánh.”
Trên thực tế từ khi Từ Phàm đứng trước mặt hắn, Từ Phàm không còn là người trong thế giới của hắn, hai người xem như bình đẳng. Chỉ là Từ Phàm vẫn coi hắn là Sáng Thế Thần, hơn nữa tình cảm dành cho hắn cũng trở nên phức tạp. Nhưng hắn là người tốt. Mà tạm thời hẳn là không có uy hiếp gì.
Hai người họ cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng chạy đến đỉnh Côn Lôn. Bốn vị Thánh Nhân cũng ở đó.
Những gì cần nói đều đã nói xong, cũng không còn gì đáng nói. Bốn vị Thánh Nhân trước khi đi cũng không để lại lời nào cho thế giới này, Thái Thượng Lão Quân cứ vậy một chưởng bổ ra toàn bộ thế giới, sau đó biến mất.
Giờ phút này Lâm Phóng mới cảm nhận được sức chiến đấu của Thái Thượng Lão Quân. Đưa tay là đạo, rút tay về cũng là đạo. Pháp môn của Từ Phàm đối với Thái Thượng Lão Quân có trợ giúp lớn nhất.
Người Côn Lôn đều đứng tiễn bọn họ rời đi, các loại thế giới khép lại sau đó, lúc này mới ai đi đường nấy.
Quảng Thành Tử đi đến trước mặt Lâm Phóng còn muốn nói gì đó. Hồng Quân đến.
“Trước khi đi còn làm ra động tĩnh lớn như vậy.”
“Đạo Tổ ở trên.” Quảng Thành Tử lập tức hành lễ.
Lâm Phóng nhìn về phía Ngọc Hà: “Chuyến đi này cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”
Hồng Quân nhìn về phía hắn: “Ngươi muốn đuổi theo bọn họ, bằng không ta cho ngươi cái Thánh Nhân? Ngươi bái ta làm thầy?”
Trong lòng Quảng Thành Tử kinh hãi! Thánh Nhân. Đây không phải là rau cải trắng. Thế nhưng Hồng Quân là thật có khả năng coi Thánh Nhân như rau cải trắng mà đưa ra.
Lâm Phóng lắc đầu, nhìn Hầu Ca bên này: “Mượn câu nói của Hầu Ca ta, lão tử đời này chỉ có một sư phụ, ai cũng đừng nghĩ thay đổi địa vị của lão tử.”
Được, câu này thật là cuồng không biên giới.
Bồ Đề Lão Tổ bên cạnh sợ đến tim gan run rẩy, chỉ thiếu điều một chưởng đánh chết Lâm Phóng. Từ chối thì cứ từ chối, lôi lão tử vào làm gì? Ta còn trẻ. Ta còn chưa muốn chết!
May mắn Hồng Quân cũng chỉ nói thuận miệng, không để ý nhiều.
Hồng Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhưng trong mắt hắn không phải chân trời, mà là toàn bộ thế giới: “Thánh Nhân đi rồi, trống bốn vị trí, vậy thì đại kiếp của thế giới này lại sắp đến.”
“Đại kiếp?”
“Ừ, đại kiếp chọn Thánh Nhân.”
Hồng Quân lật tay, một đạo hắc khí bốc lên. Đó là kiếp lực.
“Vậy ta thả Thân Công Báo ra?” Lâm Phóng còn chưa quên Thân Công Báo, dù chỉ có thể sử dụng trong đại kiếp. Thế nhưng bây giờ cái đại kiếp này lại sắp đến, vậy thì rất tốt mà dùng.
Nói xong hắn còn liếc nhìn về phía Côn Lôn.
Quảng Thành Tử cũng không đoái hoài tới quy củ, vội vàng nói: “Lâm Phóng, ngươi cho ta tỉnh táo một chút!!”
Thân Công Báo đây không phải là trò đùa.
Lâm Phóng liếc hắn: “Đừng hoảng, đối phó với các ngươi không cần đến Thân Công Báo.”
Sau đó hắn cười đi đến bên cạnh Bồ Đề Lão Tổ: “Sư phụ, người nói xem vị trí Thánh Nhân này người có muốn ngồi thử một chút không, nếu người muốn ngồi, làm đồ đệ không nói hai lời lấy cho người.”
“Có Thân Công Báo, ta thần cản giết thần, phật cản giết phật!”
Bốn vị Thánh Nhân đi rồi. Yêu Quốc và Côn Lôn đều không có chỗ dựa. Mà lại đại kiếp lại đến, vẫn là để tranh đoạt vị trí Thánh Nhân, Lâm Phóng tự nhiên muốn người nhà lên vị.
Vậy thì sư phụ của hắn là Bồ Đề Lão Tổ chính là một ứng cử viên tốt.
Thế nhưng Bồ Đề Lão Tổ lại khoát tay: “Bản… lão phu thôi vậy, ta vất vả lắm mới nhảy ra khỏi tam giới, ngươi lại kéo ta về, chẳng phải là hỏng đạo của ta sao.”
Lúc đầu hắn muốn nói bản tọa, nhưng thấy Hồng Quân chỉ dùng lão phu.
Lâm Phóng cũng có chút thất lạc. Bất quá Yêu Quốc không thiếu cao thủ, ngược lại là có thể tranh một chuyến. Bồ Đề Lão Tổ không muốn, thì yêu sư Côn Bằng, bốn vị Yêu Thần, cũng đều là lựa chọn tốt.
Thực sự không được, hắn liền đỡ Trấn Nguyên Tử lên vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận