Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 639:: ai cho ngươi dũng khí?

Chương 639: Ai cho ngươi dũng khí?
Lâm Phóng một mực chờ bọn hắn niệm xong Vãng Sinh Chú, lúc này mới hỏi: "Thế Tôn có cảm tưởng gì?"
Như Lai: "A di đà phật, sai rồi sai rồi."
Lâm Phóng: "Vậy ta giết hai con yêu này có vấn đề gì không?"
Như Lai trầm mặc.
Quan Âm trầm mặc.
Đầy trời Phật Đà tất cả đều trầm mặc.
Bọn hắn không phải không biết chuyện bạch tượng, Thanh Sư gây ra, chỉ là mắt không thấy tâm không phiền, chuyện không đến đầu của bọn hắn, bọn hắn liền tạm thời coi như không biết.
Dù sao Phật môn tại Tây Ngưu Hạ Châu thống trị, còn cần Yêu tộc phối hợp.
Tây Ngưu Hạ Châu, nơi Phật môn thống trị, trong truyền thuyết thế giới Cực Lạc Tây phương.
Nơi này vốn nên là một cõi yên vui, nhưng trong Tây Du Ký, lại là càng đến gần Linh Sơn, yêu quái càng lợi hại, mức độ quấy phá của yêu quái cũng càng lớn.
Từ một thành một chỗ đến một quốc gia!
Nói trong đó không có Phật môn cố ý làm, ai mà tin cho được!
Nhưng loại chuyện này trong lòng hiểu rõ là được, không được nói ra, dù sao Phật môn vẫn là phải giữ mặt mũi.
Mà Lâm Phóng chính là muốn ép Phật môn đem chuyện này làm rõ ra.
Ngươi Phật môn chẳng phải nói chuyện từ bi, nói bình đẳng sao.
Vậy ta liền hỏi ngươi, chuyện này phải làm sao?
Ta xem ngươi nói thế nào!
Giết người thì phải tru tâm, phải tru đến chết!
Lâm Phóng hôm nay không chỉ muốn giết hai yêu quái này, đồng thời còn muốn tru cả Tây Thiên tâm.
Như Lai trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Đã như vậy, vậy thì giết đi, làm phiền Lâm Phóng thí chủ tự mình động thủ, vì Linh Sơn ta trừ bỏ hai kẻ này, ngày khác ta chắc chắn báo đáp."
Lời nói này hòa khí tràn đầy, nhưng Lâm Phóng vẫn nghe ra một tia sát ý.
"Dễ nói, dễ nói."
Lâm Phóng vẫn cười tươi như hoa.
Văn Thù và Phổ Hiền nhìn đến đây, đã nhắm hai mắt lại.
Bọn họ nhận mệnh!
Lâm Phóng lấy đại nghĩa ép toàn bộ Linh Sơn, ngay cả Phật Tổ cũng nhận, hai người bọn họ còn có thể nói gì, khư khư cố chấp hạ tràng cũng chỉ có thể là phật tâm vỡ nát, nhất niệm thành ma.
Hai người bọn họ cũng không muốn nhiều năm tu hành một khi mất sạch.
Nhưng ngay lúc hai người bọn họ định làm ngơ một lần nữa, Lâm Phóng cười ha hả đi tới.
"Hai vị Bồ tát, mời."
Phổ Hiền: "???"
Văn Thù: "???"
Hai người đều một mặt mộng mị và không hiểu.
Mời cái gì?
"Không biết thí chủ muốn chúng ta làm cái gì?" Văn Thù cố nén lửa giận hỏi một câu.
Lâm Phóng thì chỉ vào hai yêu nằm trên đất, cười nói: "Đương nhiên là xử quyết hai kẻ này, ta vừa rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, ta quả thật có chút bao biện làm thay."
"Tuy hai kẻ này làm nhiều việc ác, nhưng dù sao cũng là yêu của Linh Sơn."
"Ta động thủ danh không chính, lời không thuận, hay là do hai vị tự mình động thủ thì tốt hơn."
Văn Thù: "......"
Phổ Hiền: "......"
Ngươi bây giờ biết không thích hợp à?
Vậy trước đó ngươi đi làm gì?
Ngươi bây giờ đem sự tình làm đến nước này, lại bảo hai ta động thủ...giết người tru tâm mà!!
Nhưng Văn Thù và Phổ Hiền có thể nói gì đây?
Hai vị Bồ Tát mặt hầm hầm, đen mặt giết chết bạch tượng và Thanh Sư.
Lâm Phóng một mực chờ đến khi Quỷ Soa đến lấy hồn, mới yên lòng, xác định hai vị Bồ Tát này không có giở trò gì.
Hắn cười nói: "Hai vị Bồ Tát vì chính nghĩa, tự tay xử quyết yêu quý tọa kỵ, ta quá cảm động."
Văn Thù và Phổ Hiền đều mặt không biểu tình.
"Nếu không còn việc gì, vậy ta xin đi trước." Văn Thù nói một câu.
"Đi thôi, đi thôi."
Lâm Phóng vẫy tay.
Nên giết đã giết, nên tru đã tru.
Hai vị Bồ Tát này ở lại đây cũng không có gì cần thiết.
Nhưng ngay lúc hai vị Bồ Tát định rời đi, Táng Ái vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Chuyện này, ta muốn xin Như Lai cho ta một câu trả lời thỏa đáng."
Câu nói này làm cho Văn Thù, Phổ Hiền muốn đi cũng ngây người.
Như Lai cũng ngây người.
Trả lời thỏa đáng?
Bạch tượng và Thanh Sư đều đã chết rồi, còn muốn câu trả lời gì?
"Không biết thí chủ muốn câu trả lời như thế nào?"
Táng Ái thần tình nghiêm túc nói: "Xin mời Như Lai tự tay xử quyết Kim Sí Đại Bằng điêu!"
Như Lai: "......"
Văn Thù: "......"
Phổ Hiền: "......"
Bọn họ tất cả đều ngây ngốc.
Xử quyết Kim Sí Đại Bằng điêu?
Đây chính là em trai Khổng Tước Đại Minh Vương, cậu của Như Lai, con của Phượng Hoàng.
Nhưng bây giờ Lâm Phóng đem sự tình bày ra trước mặt bọn họ, phật tâm của bọn họ, đạo không cho phép bọn họ làm ra hành vi gian lận.
Nếu như Lâm Phóng bọn họ không bắt buộc thì còn đỡ.
Tam Ma Lạp trở về, tượng trưng làm ra một chút trừng phạt, chuyện này coi như qua.
Có thể xui xẻo chính là Lâm Phóng đã làm rõ ra, Táng Ái lại kiên quyết.
Lâm Phóng lúc này cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía Táng Ái.
Trâu bò quá!
Đây mới là đại lão.
Hắn chỉ muốn giết người tru tâm, có thể Táng Ái đây là đang ép Như Lai tạo phản.
Nhưng cuối cùng Như Lai cũng không có làm phản, hắn nhắm hai mắt, nói: "Đã như vậy, vậy ta liền đày Kim Sí Đại Bằng vào mười tám tầng địa ngục, chịu vạn năm luân hồi đau khổ, chờ rửa sạch tội nghiệt sau hãy trở về."
Lâm Phóng: "Đừng quên bạch tượng và Thanh Sư."
Như Lai: "......"
"Bạch tượng, Thanh Sư, cùng nhau đày vào địa ngục, chịu vạn năm luân hồi đau khổ."
Lâm Phóng lúc này mới xem như chấp nhận.
Hắn nhìn về phía Táng Ái: "Táng Ái, chúng ta đi thôi."
Nhưng Táng Ái vẫn lắc đầu: "Chưa đủ."
Văn Thù và Phổ Hiền nghe vậy đều tức giận!!
Khinh người quá đáng!!
Linh Sơn ta đã nhiều lần nhường nhịn, giết cũng đã giết, phạt cũng phạt, ngươi thế mà vẫn còn muốn thêm một thước.
Lâm Phóng cũng hơi sững sờ: "Còn chưa đủ sao."
Táng Ái: "Còn thiếu rất nhiều, ngươi Linh Sơn dung túng thủ hạ phạm phải tội lớn ngập trời như vậy, muốn cứ tính như thế sao? Có từng coi Nhân tộc ta ra gì không?"
"Ta muốn Linh Sơn ngươi đem việc này thông cáo tam giới, phạt ngàn năm phong sơn."
Lần này không chỉ Phổ Hiền mặt mày khác lạ, mà ngay cả Như Lai và đầy trời Phật Đà đều kinh ngạc.
Thông cáo tam giới?
Vậy mặt mũi của Linh Sơn ta để ở đâu?
Phạt ngàn năm phong sơn?
Ngươi nghĩ đẹp thật.
Ai cho ngươi dũng khí?
Như Lai sắc mặt nghiêm túc, hỏi: "Nếu ta không chịu thì sao?"
Lúc này hắn cũng đã nổi giận.
Táng Ái nhìn chằm chằm Như Lai, nghiến từng chữ: "Vậy ta đành phải tự mình đi đòi lại công đạo."
Răng rắc!
Một tia chớp lóe lên.
Vốn bầu trời trong xanh, trong nháy mắt mây đen kéo đến dày đặc.
Tâm tình Táng Ái lúc này giống như thời tiết, mây đen cuồn cuộn, sát khí ngập tràn.
Như Lai nhìn thiếu niên bình thường trong thủy kính, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy thiếu niên trước mắt tựa như vị Vương giả kia vậy, không giận mà uy, nổi giận thì thây nằm ngàn dặm, khiến hắn cũng có chút kinh hồn táng đảm.
Nhưng hắn dù sao cũng là Như Lai, hắn sẽ sợ sao?
"Vậy ta sẽ đợi."
"Tốt!!"
Táng Ái nói một câu.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn Văn Thù và Phổ Hiền một chút: "Quản giáo không nghiêm, đáng đánh!!"
Hắn đưa tay vung về phía hai người.
Đùng!
Một cơn lốc thổi tới, hai vị Bồ Tát còn chưa kịp phản ứng, đã bị gió lốc thổi ngã trên mặt đất, đồng thời trên mặt còn có thêm hai dấu bàn tay đỏ rực, đau đến mức cả hai phải nhe răng trợn mắt.
Trong khoảnh khắc, mặt của hai vị Bồ Tát sưng vù lên.
Pháp thân Bồ Tát thế nhưng là bất hủ, một bàn tay đã làm cho nát vụn.
Khủng bố như vậy?
Lâm Phóng cũng không khỏi sợ run người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận