Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 481:: ta không muốn ngươi cảm thấy

Chương 481: Ta không muốn ngươi cảm thấy
Lâm Phóng thực sự không biết Thái Thượng vong tình là thứ gì. Nhưng đối với đa tình đạo cùng vô tình đạo, hắn hiểu rất sâu. Dù sao, rất nhiều tiểu thuyết đều có kiểu thiết lập này, nhất là những câu chuyện sư phụ và đồ đệ không thể không kể, đặc biệt thích dùng loại thiết lập này. Thiết lập này dùng nhiều thì tự nhiên cũng phổ biến. Lâm Phóng nói đây đều là do dân mạng kiếp trước nghĩ ra.
Mà Thái Ất Chân Nhân bọn người thì nghe mà ngơ ngác. Cũng có thể giải thích như vậy sao? Lâm Phóng thuyết pháp không chỉ thông tục dễ hiểu, mà còn từ một góc độ khác giải thích như thế nào là Thái Thượng vong tình. Nếu nói hắn không lĩnh ngộ được mười phần mười Thái Thượng vong tình thì có lẽ không ai tin.
Về phần Hầu Ca, sau khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thái Ất Chân Nhân, hắn lộ ra vẻ thấu hiểu. Tất cả đúng như hắn nghĩ. Lâm Phóng huynh đệ chỉ đang giả bộ, không có chạy!
Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc này lại nhíu mày hỏi: "Nhưng mặc kệ là vô tình đạo, hay là đa tình đạo, đều có chút quá cực đoan, khác với bản ý của Thái Thượng vong tình."
Hắn nhìn ra sự bất ổn trong đó. Thái Thượng vong tình không phải là đi theo sự cực đoan, Thái Thượng vô tình mới là cực đoan. Nếu Lâm Phóng muốn đơn giản hóa Thái Thượng vong tình, vậy tất nhiên không thể đi theo hướng cực đoan, nếu không sẽ không còn là Thái Thượng vong tình mà là nhập ma.
Thái Thượng Lão Quân lúc này lại lên tiếng giảng hòa. "Lâm Phóng dù sao mới lĩnh ngộ không lâu, có thể nói ra những điều này đã là rất không dễ dàng."
Hắn rất hài lòng với câu trả lời khác biệt của Lâm Phóng, nó cho hắn một cảm giác rất mới lạ. Chỉ là thời gian chờ đợi hơi nhiều, nhưng thấy câu trả lời không tệ nên Thái Thượng Lão Quân cũng không để bụng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy vậy cũng ngậm miệng lại. Thông Thiên Giáo Chủ thì cười ha hả. Hắn không quan tâm Lâm Phóng có thể giả bộ cái gì, hắn chỉ quan tâm Lâm Phóng có giả thành công hay không. Dù sao nếu Lâm Phóng giả thành công, mặt hắn cũng được nở mày nở mặt.
Lâm Phóng thấy đã lừa gạt được thuận lợi thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân nói xong, sau khi đã giải trừ nguy cơ, trong lòng hắn bỗng nảy sinh mấy phần muốn "tạo sóng".
Thế là... Hắn giơ một ngón tay về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
"Không không không!!"
"Nhị sư bá, người sai rồi, cái này vô tình đạo cùng đa tình đạo không hề đi theo cực đoan."
Nguyên Thủy Thiên Tôn sững sờ.
Cảm giác mong chờ của Thái Thượng Lão Quân vừa mới lắng xuống lại trỗi dậy. Chẳng lẽ... Thái Ất Chân Nhân và những người khác đã không biết nói gì. Tên này còn muốn làm ra chuyện yêu ma gì nữa? Hầu Ca cũng có chút bất ngờ nhìn Lâm Phóng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cái "diễn" này vẫn chưa kết thúc sao?"
Lâm Phóng nhìn một lượt, thấy mọi người đang nhìn mình thì hài lòng mở miệng nói: "Cái này vô tình đạo cùng đa tình đạo, tuy nhìn như cực đoan, nhưng thực chất lại là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi."
"Người đa tình, nhìn như khắp nơi lưu tình, thực ra lại lãnh khốc vô tình."
"Bọn họ đối với ai cũng có tình, chẳng phải đó là sự vô tình nhất trên thế gian này sao?"
"Người vô tình, nhìn như lãnh khốc vô tình, thực ra lại khắp nơi lưu tình."
"Loại người này thậm chí còn chưa từng yêu đương, một khi động lòng, không chỉ ngây thơ mà còn rất chung tình."
Mấy cái chiêu trò sáo lộ trong tiểu thuyết mạng đã dùng nát, Lâm Phóng cứ vậy mà nói. Nhưng Thái Ất Chân Nhân và những người khác đều nghe mà ngây người. Cũng có thể giải thích như vậy sao? Bọn họ thật không ngờ đa tình đạo và vô tình đạo của Lâm Phóng lại có cách lý giải này, như vậy thì hai đạo này không xem là cực đoan, mà lại phù hợp với tôn chỉ của Thái Thượng vong tình.
Mà Thái Thượng Lão Quân cũng sửng sốt một hồi lâu. Chờ đến khi hoàn hồn, ông cảm thán một câu: "Đáng tiếc, ngươi không phải là đồ đệ của ta."
Nếu Lâm Phóng là đồ đệ của ông, vậy thì chắc chắn tương lai người dạy đạo sẽ là Lâm Phóng. Đến lúc đó, hắn khai sáng vô tình đạo và đa tình đạo, cũng có thể thuận lợi truyền thừa Thái Thượng vong tình của ông, không đến mức không tìm được người kế tục.
Nhưng giờ biết được quan điểm của Lâm Phóng, ông cũng có thể hoàn thiện đa tình đạo và vô tình đạo. Đến lúc đó có thể thuận lợi truyền thừa đạo thống. Có thể nói lần này Lâm Phóng coi như đã giúp Thái Thượng Lão Quân một ân lớn.
"Lần này ta coi như nhận của ngươi một cái nhân tình, nhân tình này coi như ta thiếu ngươi."
Thái Thượng Lão Quân trịnh trọng nhìn Lâm Phóng. Những người xung quanh đã không biết nên nói gì. Đây chính là nhân tình của Thánh Nhân!! Nếu biết dùng nó thì hoàn toàn chính là một tấm bùa hộ mệnh, không chỉ có thể cứu mạng mà còn có thể tuyệt địa phản kích, một dạng vũ khí lớn.
Nhưng Lâm Phóng có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này. Nhân tình? Có ăn được không? Thế nên hắn xoa xoa tay, cười nói: "Thái Thượng sư bá, ngài thấy ta nói xong rồi, có phải nên thực hiện lời hứa không?"
Thái Thượng Lão Quân sững sờ. Sau đó mới nhớ lại mình đã nói muốn cho Lâm Phóng một món quà. Lâm Phóng đã giúp ông một ân lớn như vậy, cho đồ vật là nên. Sau khi suy nghĩ một chút, ông nói: "Đồ vật của ta không có nhiều cái thích hợp với ngươi, nhưng thật sự có một thứ."
Sau đó ông lấy ra một bức cổ đồ, trên đồ là một thái cực đồ có thể thấy rõ ràng. Lâm Phóng nhìn tấm đồ kia thì đầu tiên là sững sờ. Sau đó... Hắn bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc nói: "Đây chẳng lẽ chính là thái cực đồ trong truyền thuyết?!!"
Thái Thượng Lão Quân gật đầu.
"Ta nhớ ngươi có một loại thiên phú thần thông có liên quan đến thái cực, mà ở chỗ ta có đồ liên quan đến thái cực, cũng chỉ có cái này."
Lâm Phóng một mặt cảm động nhìn Thái Thượng Lão Quân. Thậm chí có chút áy náy.
"Thái Thượng sư bá, ngài thật là một người tốt, trước kia ta không nên hố ngài, ta sai rồi!!"
Thái Thượng Lão Quân vội vàng đỡ hắn dậy, nói: "Không sao, biết sai có thể sửa chữa là tốt rồi."
Lâm Phóng lau đi có lẽ là nước mắt, mong đợi nhìn tấm đồ kia. Đây chính là thái cực đồ. Pháp khí bản mệnh của Thái Thượng Lão Quân, chứa đựng âm dương đại đạo, cùng Thanh Bình kiếm, Đông Hoàng chung là những chí bảo cùng cấp, công dụng vô tận, mấu chốt là cực kỳ phù hợp với mạch máu thái cực của hắn.
Lâm Phóng lúc này đã tưởng tượng cảnh dùng thái cực đồ để "diễn". Chắc chắn sẽ là cảnh thần cản giết thần, phật cản giết phật. Nhưng câu nói tiếp theo của Thái Thượng Lão Quân liền làm cho tâm tình đang có phần bành trướng của hắn, trong nháy mắt hạ nhiệt.
"Vậy ta hiện tại sẽ thu một sợi tiên thiên âm dương khí để chuyển cho ngươi."
Nụ cười của Lâm Phóng trong nháy mắt biến mất.
"Không phải là cho toàn bộ bản đồ sao?"
Tiên thiên âm dương khí hắn còn nhiều, rất nhiều, căn bản không cần Thái Thượng Lão Quân chuyển cho một chút này.
Thái Thượng Lão Quân nhìn hắn như một kẻ ngốc, nói: "Ngươi cảm thấy ta nỡ đưa toàn bộ thái cực đồ cho ngươi sao, mà ngươi cầm được thái cực đồ sao?"
Lâm Phóng lập tức không vui.
"Ta cảm thấy ta cầm được."
Thái Thượng Lão Quân rất nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Không, ngươi cảm thấy ngươi không được."
Cho hình là không thể, đời này cũng khó có khả năng. Coi như Lâm Phóng có nói chuyện dễ nghe đến mấy thì ông cũng không thể đầu óc co lại mà đưa chí bảo ra ngoài, huống chi đồ vật này không phải một Thái Ất Kim Tiên như Lâm Phóng có thể sử dụng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận