Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 711:: kỳ quái lão nhân

Chương 711: Lão nhân kỳ quái Vương Mẫu nương nương suy tư một lát, nói ra: “Ta tự mình đi tìm một chuyến Tôn Ngộ Không, lần này nhất định phải ép hắn cúi đầu, chỉ cần hắn nhả ra cái kia Tru Tiên kiếm trận là có thể triệt hạ.”
Chuyện này trọng tâm vẫn là ở Tôn Ngộ Không.
Có điều Thái Bạch Kim Tinh nghe vậy, trong lòng liền lập tức lộp bộp một tiếng.
Ép Tôn Ngộ Không?
Ngài là thật không sợ c·hết à!!
Thái Bạch Kim Tinh lần này là triệt để hoảng hồn a.
“Nương nương, ta cảm thấy chuyện này nếu không cứ định như vậy đi.”
“Cái này Nam thiên môn chặn lại, cũng không ảnh hưởng chúng ta ra vào, mà lại nhiều Tru Tiên kiếm trận trấn giữ cũng không tệ.”
Hắn muốn khuyên, nhưng Vương Mẫu nương nương không nghe.
“Ý ta đã quyết.”
“Cùng lắm chẳng qua là một con khỉ, còn có thể lật trời sao?”
“Cái này Tru Tiên kiếm trận nhất định phải rút lui.”
Thái Bạch Kim Tinh thấy thế, biết nói gì đều không dùng, chỉ có thể thở dài.
“Lão thần kia liền bồi nương nương đi một chuyến vậy.”
Ít nhất phải bảo vệ Vương Mẫu nương nương, Ngọc Đế có thể chống đỡ Thông Thiên giáo chủ hai kiếm, Vương Mẫu lại không có phần thực lực này.
“Cũng tốt.”
Vương Mẫu nương nương lần này ngược lại là không cự tuyệt.
Hai người rất nhanh liền đi tới Quán Giang Khẩu, Vương Mẫu nhìn xuống thành mà ánh mắt tối sầm lại.
Nàng đối với Quán Giang Khẩu không có tình cảm gì, bởi vì bên trong ở Dương Tiễn.
“Không ngờ ta cũng có ngày tới chỗ này.”
Vương Mẫu nương nương cảm khái một tiếng.
Sau lưng Thái Bạch Kim Tinh nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: “Ngài lúc này cũng đừng có cảm khái.”
“Nương nương, chúng ta đi vào đi.”
“Được.”
Vương Mẫu đang định hành động.
Nhưng phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Khách quý ít thấy à, hai vị từ đâu tới, có chuyện gì?”
Vương Mẫu nương nương cùng Thái Bạch Kim Tinh phía sau lưng xoát một cái toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hai người như lâm đại địch nhìn về phía sau lưng.
Có thể lặng yên không tiếng động qua mắt được hai người xuất hiện ở sau lưng, tu vi của người này sâu không lường được.
Thế nhưng là khi hai người nhìn thấy người đứng phía sau, biểu tình kia lại càng thêm kinh ngạc.
“Lão Quân?”
Thái Bạch Kim Tinh thốt ra.
Thế nhưng mới nói xong, hắn liền khẽ “ồ” một tiếng: “À, không đúng...... Ngươi không phải Thái Thượng Lão Quân.”
Thái Bạch Kim Tinh quan sát tỉ mỉ lão giả trước mắt.
Lão giả chỉ đứng ở đó, lại có một loại cảm giác tự nhiên khó tả.
Đây là một loại biểu hiện phù hợp với đạo, tự nhiên mà thành, cho thấy toàn thân lão giả cùng với vùng thiên địa này có liên hệ chặt chẽ, nhưng lại mang một cảm giác xa cách khó nói.
Cái cảm giác chặt chẽ là mấu chốt giúp hắn xuất hiện phía sau hai người mà không bị phát hiện.
Cũng chính vì vậy, Thái Bạch Kim Tinh mới nhận lầm.
Nhưng cảm giác xa cách kia lại khiến Thái Bạch Kim Tinh phủ nhận phán đoán của mình.
“Các hạ là ai?”
“Lão Tử.”
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày.
Nếu hắn nhớ không nhầm, năm xưa Thái Thượng Lão Quân để phổ biến Đạo Giáo, từng hạ phàm dùng tên giả Lão Tử truyền đạo.
Sau đó công đức viên mãn, Lão Tử rời khỏi phía tây Dương Quan hóa thành hồng mà đi.
Từ đó thế gian không còn Lão Tử, chỉ còn lại vị Thái Thượng Lão Quân cao cao tại thượng.
Người trước mắt tự xưng Lão Tử......
Thái Bạch Kim Tinh trong lòng giật mình.
Hắn cẩn thận từng chút một nháy mắt ra hiệu cho Vương Mẫu nương nương, sau đó nói: “Đạo hữu lần này tới đây, cần làm chuyện gì?”
“Nhìn xem.”
Lão Tử đứng ở đó quan sát hai người.
Hắn dường như thật chỉ đến xem phong thái của hai người.
Điều này làm Thái Bạch Kim Tinh càng thêm buồn bực.
Thế nào? Nhìn chưa đủ à?
Nhưng nhìn bộ dạng chăm chú kia, Thái Bạch Kim Tinh lại không dám nói thêm gì.
Dù sao suy đoán của mình nếu là thật, thì vị trước mắt này là thực sự đắc tội không nổi.
“Vậy đạo hữu muốn nhìn tới khi nào?”
“Đủ rồi.”
Chờ hắn nói xong, Lão Tử liền thu tầm mắt lại, quay người rời đi.
Vương Mẫu bọn họ lúc này vẫn ở trên không trung, Lão Tử rõ ràng không có tu vi, cũng không có pháp lực, lại cứ như vậy một bước dẫm không, từng bước đi về hướng Quán Giang Khẩu, mà lại tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền biến mất không thấy,
Thái Bạch Kim Tinh nhìn thấy thì trợn tròn mắt.
“Cảnh giới thật cao.”
Người này thuộc dòng tộc của Lão Tử, ở trên cảnh giới còn cao hơn hắn, gần như là ‘Đạo’.
Thái Bạch Kim Tinh thậm chí hoài nghi, cho hắn thêm chút thời gian thì hắn có thể tự diễn thành đạo, thành tựu đạo của riêng mình.
Lâm Phóng bọn họ đều là ngộ đạo.
Ngộ chính là đạo có sẵn.
Nhưng Lão Tử khác biệt, đạo của hắn cần chính mình tạo ra.
Thế gian không có đạo của ta, thì ta tự tạo một đại đạo, bay lên như diều gặp gió chín vạn dặm.
Thái Bạch Kim Tinh đã hiểu, cho nên mới cảm thán như thế.
Vương Mẫu nương nương lúc này hỏi: “Vị này......”
Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu.
“Không thể nói.”
Người này phía sau khẳng định có đại nhân quả.
Mà lại nói không chừng liền có liên quan tới Thái Thượng Lão Quân.
Vương Mẫu nương nương nén sự kinh hãi trong lòng, nhìn về phía Quán Giang Khẩu, ánh mắt oán hận nói: “Thánh Nhân thật là chiếu cố bọn yêu nghiệt này, bất kể là Lâm Phóng, hay là Tôn Ngộ Không đều đáng chết.”
Lâm Phóng phạt nàng cây, Thông Thiên giáo chủ bắt nàng phải xin lỗi Tôn Ngộ Không.
Nàng không dám đối với Thông Thiên giáo chủ sinh ra nửa điểm bất kính, chỉ có thể giận lây sang Lâm Phóng cùng Tôn Ngộ Không.
“Nương nương, chúng ta đi xuống đi.”
Vương Mẫu gật đầu.
Bất quá đang chuẩn bị xuống thì Thái Bạch Kim Tinh bỗng mở miệng: “Nương nương có câu ta muốn nói trước, Tôn Ngộ Không được Thánh Nhân chiếu cố, Lâm Phóng lại từng chấp chưởng Tru Tiên kiếm trận.”
“Lão thần cảm thấy chúng ta không thể xem hai người như yêu nghiệt bình thường.”
“Phải cẩn trọng.”
Vương Mẫu thần sắc không vui, nhưng nghĩ đến lão tử vừa nãy.
Nàng cuối cùng vẫn là gật đầu một cái.
Mẹ nó.
Lão Quân ở ngay bên cạnh nhìn, nàng làm sao dám lỗ mãng.
Đừng nhìn lần trước Lão Quân khách khí với nàng như vậy, nhưng nếu thật sự làm ra chuyện gì khác thường, Lão Quân cũng sẽ không nương tay.
Lúc này Dương Tiễn cũng đã nhận ra Vương Mẫu nương nương đến.
Hắn xuất hiện trên không trung.
Một thân ngân giáp, trong tay còn mang theo đao.
Dáng vẻ như vậy không giống như mợ gặp cháu trai, ngược lại có cảm giác cừu nhân gặp mặt.
“Có chuyện gì?”
“Đem Tôn Ngộ Không gọi ra đây, ta muốn gặp hắn.”
Đối diện Dương Tiễn, thái độ của Vương Mẫu nương nương muốn thong dong hơn nhiều.
Nàng trong lòng khinh ghét loại tạp chủng này, cảm thấy Dương Tiễn căn bản không xứng sống trên thế gian này, việc hắn vẫn còn sống đối với Ngọc Đế, đối với nàng chính là một sự sỉ nhục.
Huyết mạch thiên đế sao có thể kết hợp với phàm nhân?
Dù thanh danh của Dương Tiễn có lớn đến đâu, võ lực cao hơn, nàng vẫn không ưa Dương Tiễn.
Mà Dương Tiễn cũng không khách khí, đối diện Vương Mẫu nương nương chỉ một chữ.
“Cút!”
Vương Mẫu đều ngây người.
Hắn thế mà lại bảo ta cút, phách lối như vậy sao?
“Dương Tiễn, ngươi vẫn là thần tử thiên đình, ta là vương mẫu, ngươi dám bảo ta cút?”
“Ta Dương Tiễn mặc dù thân là thần tử, nhưng ta hiệu trung chính là Ngọc Đế, chứ không phải ngươi, nếu ngươi không đi, ta phải thả chó.”
“Ngươi dám.”
Vương Mẫu vừa trừng mắt.
Nhưng Hao Thiên khuyển lúc này đã bắt đầu nhe răng.
Vương Mẫu nương nương thấy thế, tức đến bả vai run lên, nhìn chằm chằm Dương Tiễn.
“Dương Tiễn.”
“Đợi bệ hạ......”
Mới nói năm chữ, nàng đã ngậm miệng.
Dương Tiễn lúc này lại cười lạnh một tiếng: “Ngọc Đế xảy ra chuyện, tu vi mất sạch đúng không? Ta biết rồi, không cần ngươi nhắc nhở ta.”
Thiên đình dù đối với chuyện này bí mật không công khai, nhưng chuyện này là do Tôn Ngộ Không mà ra, Dương Tiễn sao có thể không biết chuyện từ đầu đến cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận