Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 439:: 3 câu nói để Thiên Đình lòng người bàng hoàng

Chương 439: 3 câu nói khiến Thiên Đình lòng người bàng hoàng.
Ngay lúc đầy trời Thần Phật còn đang vì Trấn Nguyên tử đích thân tới mà cảm thấy khiếp sợ, trời bỗng nhiên tối sầm lại. Kế đó là một luồng sát khí ngút trời. Dương Tiễn áo bào đen, giáp bạc, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm đám Thần Phật phía dưới, trong tay hắn nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, phía sau là Mai Sơn Lục Quái cùng 1200 thảo đầu thần. Quán Giang Khẩu dốc toàn bộ lực lượng!!
Thái Bạch Kim Tinh thấy cảnh này, trong lòng lập tức có chút hồi hộp. "Dương Tiễn, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng phải công khai phản lại Thiên Đình, định cùng Hoa Quả Sơn đứng chung một chỗ sao!!"
Hắn theo bản năng thốt ra một câu. “Đừng quên, Ngọc Đế thế nhưng là...”
Xoẹt xoẹt!! Câu nói của hắn còn chưa dứt, Dương Tiễn bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn, Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao trong tay chỉ thẳng vào mặt hắn, tốc độ nhanh đến mức Thái Bạch Kim Tinh không kịp phản ứng.
"Thực lực của ngươi......" Thái Bạch Kim Tinh kinh ngạc nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn mặt lạnh nhìn hắn, giọng điệu cứng nhắc nói: "Đừng khẩn trương, không có đột phá."
Thái Bạch Kim Tinh thở phào nhẹ nhõm. Dương Tiễn chỉ cần chưa đột phá Chuẩn Thánh, vậy hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ khi nào hắn đột phá Chuẩn Thánh, thì chắc chắn là muốn cùng Thiên Đình đánh một trận, dù sao năm xưa Ngọc Đế đã làm việc quá tuyệt tình.
Chỉ là hắn còn chưa kịp thở ra, liền nghe thấy nửa câu còn lại của Dương Tiễn truyền tới, vỏn vẹn hai chữ: "Nhanh."
Thái Bạch Kim Tinh suýt chút nữa sặc mà ngã lăn ra đất.
"Khụ khụ, khục...... Chân Quân a, lần sau nói chuyện có thể đừng thở mạnh vậy được không, ta tuổi tác không nhỏ, có thể chịu không nổi ngươi kích thích như vậy đâu."
Dương Tiễn không để ý đến hắn, phất tay một cái. Mai Sơn Lục Quái liền dẫn theo 1200 thảo đầu Thần Tướng cùng 10 vạn Thiên binh bao vây.
Lũ yêu quái Hoa Quả Sơn đều ngây người. Ngọa Tào, tình huống gì thế này?? Bọn hắn thật không hiểu nổi a. Đây chính là Dương Tiễn, tam giới công nhận đệ nhất Chiến Thần, một truyền kỳ sống, cuộc đời của hắn dùng một câu hình dung chính là “đấu trời, đấu đất, đấu không khí”. Còn nhỏ đã mất mẹ mất anh, cùng em gái nương tựa lẫn nhau. Sau đó lại bái thế ngoại cao nhân Ngọc Đỉnh chân nhân, một trong Thập Nhị Kim Tiên làm sư phụ, học được một thân thần thông tuyệt thế. Mở ra một cuộc đời sóng gió. Rõ ràng là mô típ nhân vật chính. Trong tam giới không biết bao nhiêu sinh linh là fan hâm mộ của hắn. Cho dù là trong Yêu tộc, cũng không ít yêu quái là fan hâm mộ của Dương Tiễn. Nhưng bọn hắn không thể ngờ, lần đầu gặp mặt thần tượng, lại là ở dưới tình huống này, hơn nữa lại kịch tính đến vậy.
Ánh mắt của bọn hắn không khỏi nhìn về phía Lâm Phóng. Chẳng lẽ đây cũng là kế hoạch của hiệu trưởng?
Nhưng lần này, bọn hắn thật sự đã trách oan Lâm Phóng rồi. Theo kế hoạch của Lâm Phóng, 10 vạn Thiên binh bị hắn dẫn tới đây, Dương Tiễn chỉ cần không ngốc, sẽ biết muốn đánh vào hang ổ. Hắn chỉ cần mang theo 1200 thảo đầu hướng về Nam Thiên Môn đứng là Ngọc Đế chỉ sợ cũng bị dọa tè ra quần. Thế nhưng Dương Tiễn lại không hề đi Thiên Đình mà tới Hoa Quả Sơn. Ngươi nghĩ gì vậy?? Đầu óc có vấn đề hả?? Lâm Phóng lúc này ngước nhìn thân ảnh trên bầu trời cũng hết sức mộng bức.
Còn Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh nhìn thấy Dương Tiễn thế mà dẫn người bao vây 10 vạn Thiên binh của hắn thì cả người run lên. Hắn vẫn không quên, lần trước mẹ Dương Tiễn chết, gia hỏa này giống như phát điên, ai xông lên thì kẻ đó chết. Nếu không phải hắn ở phía sau trốn tránh, có lẽ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
"Dương Tiễn, ngươi tỉnh táo lại đi, hôm nay chúng ta đến là vì chuyện của Hoa Quả Sơn, cũng không có trêu chọc gì tới ngươi mà."
Dương Tiễn không hề để ý tới hắn, mà để cho Khang An Dụ, lão đại trong Mai Sơn Lục Quái, xuống dưới dẫn Khuê Mộc Lang đến, sau đó giam lại. Ngay sau đó, hắn cùng Dương Thiền đáp xuống đất.
Lý Tĩnh thấy vậy, giận mà không dám nói gì, dù sao cũng đánh không lại Dương Tiễn.
Na Tra đứng bên cạnh hắn, cuống quýt hết cả lên, nhỏ giọng bức xúc nói: “Ngươi còn là đàn ông không vậy? Nếu là ta thì không nhịn được rồi, đánh hắn đi, cho hắn vào chỗ chết, đánh được hay không lại là chuyện khác, còn có dám đánh hay không mới là chuyện chính đấy.”
Lý Tĩnh nghe Na Tra nói vậy thì tâm tình càng thêm buồn bực. Hắn trừng mắt nhìn Na Tra, muốn tên nhãi này im miệng. Nhưng Na Tra căn bản chẳng để ý tới hắn, thấy hắn sợ sệt như thế thì cũng thấy mất hứng, lực chú ý lại dồn lên người Dương Tiễn.
“Ngươi nói vậy, sao không thay vi phụ tiêu diệt uy phong của Dương Tiễn đi?”
Na Tra nhìn Dương Tiễn hết nhìn đông lại nhìn tây, tùy ý nói: “Ta với Nhị ca là tình nghĩa bao nhiêu năm, các ngươi đánh nhau, ta không giúp hắn đã là nể mặt ngươi lắm rồi, còn muốn ta giúp ngươi sao?”
Thế là Lý Tĩnh im luôn. Hắn thật sự nghi ngờ Na Tra muốn chọc tức hắn chết, sau đó thế chỗ. Đúng là hố cha mà!!
Thái Bạch Kim Tinh làm người hòa giải, nói: "Thiên Vương bớt giận, dù sao Na Tra còn nhỏ, ta thấy tính cách của người này thẳng thắn, dũng cảm mưu trí, sau này chắc chắn làm nên sự nghiệp lớn."
Lý Tĩnh: Mười vạn năm trước ngươi cũng đã từng nói như vậy.
Tuy trong lòng oán thầm nhưng ngoài miệng hắn vẫn cười nói: "Đa tạ quan tâm."
Còn Quan Âm thấy cảnh này, cũng cau mày, nghĩ đến những chuyện rắc rối trong nhà Ngọc Đế, nàng cũng chẳng biết nói gì, dù sao thì thanh quan cũng khó mà giải quyết được chuyện gia đình, huống chi là chuyện của nhà Ngọc Đế.
Dương Tiễn cùng Dương Thiền đáp xuống đất. Dương Thiền nhỏ vốn đang đứng sau lưng hắn giờ chạy vượt lên trước, tới chỗ của Hầu Ca. Dương Tiễn sắc mặt có chút cứng nhắc.
Dương Thiền ân cần hỏi han: “Ta tới không tính là muộn đấy chứ?”
Lâm Phóng giơ ngón tay cái lên, từ đáy lòng khen ngợi: “Tới đúng lúc, thời cơ nắm bắt quá tốt, chính là các ngươi bây giờ nếu ở Nam Thiên Môn thì ta sẽ càng thêm cao hứng.”
"Chân Quân có suy tính một chút đến vấn đề quay về không?"
"Ngài cứ yên tâm, Hoa Quả Sơn ta tuy bất tài nhưng ngăn 10 vạn Thiên binh một lát thì không khó."
Lời này của hắn cũng không hề né tránh người khác. Mà những kẻ trên trời, có thể coi là những chiến lực đỉnh cao của tam giới, Thái Bạch Kim Tinh nghe thấy lời của Lâm Phóng sắc mặt liền đen lại! Thảo! Lâm Phóng ngươi có thể lòng dạ hiểm độc hơn được nữa không?? Thế mà lại thừa cơ hội lôi kéo Dương Tiễn xông thẳng vào giữa Thiên Đình, quả nhiên Hoa Quả Sơn không thể để lại, để Hoa Quả Sơn ở lại Ngọc Đế chắc mạng nhỏ cũng không còn.
Nhưng Mai Sơn Lục Quái nhìn nhau, lại có chút kích động. Đến cả 1200 thảo đầu thần cũng có chút dao động. Còn lũ yêu quái Hoa Quả Sơn đã hoàn toàn hóa đá. Cái gì gọi là ngưu bức!! Hiệu trưởng Hoa Quả Sơn, Lâm Phóng, chỉ ba câu nói vậy thôi, thế mà khiến cho lòng người Thiên Đình rung động, trong lòng run sợ.
Lâm Phóng: Không sai, ta chính là giảng viên nam chuyên gia gây sự đấy.
Dương Thiền xòe hai bàn tay, đặt lên mặt Lâm Phóng, rồi luồn vào trong, nâng hắn lên, hai tay bắt đầu xoa nắn khắp mặt, biến khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn thành đủ hình dạng. “Tiểu tử ngươi xúi giục Nhị ca của ta đánh Thiên Đình, là muốn cho Hoa Quả Sơn giải vây đấy à.”
Lâm Phóng gật gù đáp: "Chúng ta là người một nhà, không nói hai lời, nếu chuyện này thành, chẳng phải là có món lời quá hời sao."
Dương Thiền nhếch miệng, buông hắn ra: “Tin cái miệng của ngươi thì ta thà tin heo mẹ biết trèo cây còn hơn.”
"Huống hồ Ngọc Đế là dễ giết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận