Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 783:: cho ta cái mặt mũi

Theo xích sắt ầm ầm rơi xuống đất, người kia chậm rãi đứng lên, giơ hai tay lên trời duỗi lưng mệt mỏi.
Lốp bốp!!
Một tràng âm thanh như bắp rang nổ vang lên.
Hắn thoải mái thở ra một hơi: "A!! Rất lâu không được vận động thoải mái như vậy."
Thái phó lúc này đã lui về bên cạnh hoàng đế bệ hạ, cảnh giác nhìn chằm chằm người kia.
Vệ sĩ xung quanh sớm đã bao vây hoàng đế.
Hoàng đế có thể thiếu thông minh.
Nhưng bọn họ không phải đồ ngốc.
Trước mắt hung thần này vừa thoát khốn, nếu muốn gây bất lợi cho hoàng đế bệ hạ, bọn họ liều chết cũng phải ngăn cản, hôm nay thiên hạ vừa mới có chút dấu hiệu an ổn, không thể lại xảy ra chuyện bất trắc.
Người kia thấy vậy, khinh thường nói: "Đừng căng thẳng, lão tử không có ý định động vào các ngươi."
Sau đó hắn bước lên trước, mỗi bước chân hắn đi, đám người liền lùi lại một bước.
Hoàng đế bệ hạ cũng vậy.
Mặc dù hắn có tự tin, nhưng tự tin không bảo đảm được tính mạng.
Người kia lắc đầu, buồn cười nhìn cảnh này, cứ vậy từng bước một đi.
Đám người cứ duy trì trạng thái này mà lui ra khỏi Đại Biệt Sơn.
Ra khỏi núi, lại thấy ánh mặt trời.
Bên ngoài là binh lính đứng thành hàng ngũ dày đặc.
Trở lại trong quân, hoàng đế có thêm chút lực lượng, hắn nhìn người kia đang gặm xương lớn, hỏi: "Tiền bối lâu không xuất thế, có thể không biết thế giới này đã biến đổi, xin mời thái phó sẽ nói cho ngươi biết."
Thái phó: "......"
Chuyện này sao cứ đến lượt ông thế nhỉ?
Nhưng ông vẫn ngoan ngoãn tóm tắt những thay đổi của thế giới này.
Nhưng sau khi nói xong, ông đầy khiêu khích nhìn người kia một cái.
Thời đại bây giờ không còn giống trước kia nữa.
Theo những sách vở kia xuất hiện, vô số cường giả nổi lên, lão già này nói không chừng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng mà......
"Ngươi đang nói loại sách này sao?"
Ngay khi thái phó vừa dứt lời, người kia cuối cùng cũng buông xương.
Không biết từ đâu lấy ra năm cuốn sách.
Năm cuốn!!
Thái phó thật sự muốn kinh ngạc đến ngây người.
"Ngươi, ngươi...... Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"
Lão bất tử này bị giam trong tuyệt địa lâu như vậy, chỗ nào cũng không đi được, sao lại có nhiều sách thế này?
"Nó rơi xuống đó thôi." Người kia thản nhiên nói một câu làm người khác kinh hãi.
Rơi xuống?
"Rơi xuống hết năm cuốn?"
"Không phải."
Thái phó thở phào, nhưng khẩu khí này còn chưa kịp thả lỏng xong......
"Tổng cộng rơi xuống mười cuốn, năm cuốn còn lại ta dùng rồi, mấy năm không có chùi mông, thật là sảng khoái."
Nói rồi, hắn còn ra vẻ dư vị!
Thái phó: "......"
Hoàng đế: "......"
Mọi người trong phòng đều ngơ ngác.
Từng người đều dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn hắn!
Gã này thế mà lại dùng sách quý giá như vậy để chùi đít?
Quan trọng là còn cần tới năm cuốn!!
Ngọa Tào Lặc.
Thái phó định thần lại, cảm giác mình muốn điên mất rồi: "Ngươi, ngươi, ngươi biết mình đang làm gì không?"
Người kia thế mà lại gật đầu, mặt đầy thành thật nói ra: "Ta biết chứ, ta dùng thấy thoải mái, ta vừa mới không phải đã nói rồi sao? Ngươi có chỗ nào không hiểu sao?"
Thái phó nhìn hắn, cả người cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ngay lúc này, hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên cười ha hả: "Thú vị thú vị, thật quá thú vị."
Người kia quay đầu lại: "Ngươi thấy thú vị?"
"Đương nhiên."
"À."
Người kia lại thu năm cuốn sách kia vào.
Hoàng đế lúc này nói: "Không biết tiền bối có ý định gì?"
"Có cô nương nào không?"
"Khụ... Cái này cũng có, nhưng phải chờ đợi."
"Vì sao?"
"Đại Biệt Sơn là nơi hoang vắng, đại quân của ta vừa tới, tự nhiên không thể mang theo phụ nữ, tiền bối muốn phụ nữ cần phải đợi một lát, trở về Kinh Thành...... Tệ nhất cũng phải đến huyện thành mới có thể an bài."
"Vậy thì thôi, đợi về Kinh Thành giới thiệu cho ta mấy cô."
Khóe miệng người kia nở một nụ cười.
Hoàng đế lập tức đáp ứng.
"À đúng rồi, đừng có an bài cho ta ở trong cung của các ngươi, ta và đám người các ngươi không hợp nhau."
Hoàng đế bệ hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy câu này có thâm ý à!
"Vậy chúng ta lập tức xuất phát?"
"Đi thôi."
Cứ vậy, đại quân quay đầu trở về.
Trên đường, hoàng đế bệ hạ vẫn có chút lo lắng, hỏi: "Tiền bối vì sao không giết ta?"
Người kia cười lạnh một tiếng: "Hừ! Người có thù với lão tử là ông nội ngươi. Lão tử giết ngươi làm gì? Với lại kẻ thù của ta cơ bản đều đã chết sạch rồi, chỉ còn lão tử là còn sống."
"Hai ngày nữa ta đi tưới nước lên mồ mả của bọn chúng chẳng phải là sảng khoái hay sao, việc gì phải ra tay với ngươi?" (⁠ ͠° ͟ʖ ͡°) "Cho ta chút mặt mũi, có thể đừng tè ở hoàng lăng không?"
Người kia nghĩ nghĩ: "Nể tình ngươi biết điều, ta sẽ lén lút mà tè."
Hoàng đế: "......"
Thái phó bên cạnh có chút không nhịn được nữa.
Gã này quá phách lối!!
"Bệ hạ!!"
"Câm miệng!!"
"Dạ."
Không có cách nào, quan trên một cấp đè chết người.
Huống chi hoàng đế bệ hạ còn chẳng để ý, ông ta làm thái phó sao phải bận tâm thế này?
Người kia nhìn cảnh tượng này, cảm thấy thật thú vị.
Hành quân vội vã nửa tháng, bọn họ cuối cùng đã về tới Kinh Thành.
Kinh Thành ngược lại không có gì thay đổi.
Vào cung, hoàng đế bệ hạ đãi người kia với lễ ngộ cao nhất, cho nhà, cho tiền, cho phụ nữ, nói chung những gì có thể thỏa mãn hắn đều tận lực đáp ứng.
Văn võ bá quan thì ý kiến bất đồng.
Có người lo hắn sẽ làm loạn.
Có người lại cảm thấy rất tốt, bỏ tiền mời được thần hộ mệnh về trấn giữ Kinh Thành.
Hoàng đế bệ hạ không ngăn cản, cũng không đồng ý, hắn cứ để tình hình phát triển tự nhiên, muốn xem thái độ của người kia.
Ngoài ra, từ sau khi người kia vào kinh, Kinh Thành xuất hiện một chuyện lạ.
Mộ tổ của mấy đại tộc bị người tè lên, nước tiểu còn hôi thối khó ngửi, mấu chốt là không bắt được người.
Cứ thế lại qua một khoảng thời gian.
Trên trời rơi xuống dị hỏa!
Dị hỏa rơi xuống biển, gây ra sóng thần kinh hoàng, trận đại tai họa này lan rộng ra toàn bộ vùng duyên hải.
Trong chốc lát, tình hình mới ổn định lại bắt đầu chao đảo.
Lâm Phóng nhìn cảnh này, tò mò nhìn về phía Nữ Oa Nương Nương: "Nương nương, chúng ta ném thứ đồ chơi đó xuống lòng đất, vậy đến lúc đó địch nhân chọn như thế nào?"
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười: "Cái này dễ thôi."
Sau đó nàng lấy ra một đoàn khí.
Khí màu đen.
"Đây là...... Yêu ma chi khí?"
Lâm Phóng cảm nhận được một luồng khí rất quen thuộc từ nó.
Yêu khí, ma khí, tử khí, xúi quẩy hỗn tạp vào nhau, dù là những kẻ làm nhiều việc ác, lấy giết chóc làm vui, sa vào Ma Đạo yêu quái cũng hiếm khi có loại khí hỗn tạp này.
"Là yêu ma chi nguyên, ta vất vả lắm mới tinh luyện ra được, có khả năng cường hóa ăn mòn, cảm nhiễm."
Yêu khí có thể cảm nhiễm sinh linh, làm cho người yếu biến thành yêu quái.
Điều này Lâm Phóng biết.
Nhưng người có chút tu vi đều có thể miễn nhiễm.
Loại khí trước mắt này được Nữ Oa Nương Nương cố ý cường hóa, chắc là sẽ rất lợi hại.
"Vậy có bị chọn nhầm không?"
"Nơi va chạm là Doanh Châu."
"Va chạm tốt!"
Lâm Phóng trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
"Hơn nữa ta đã để lại cho bọn chúng cứu tinh, chính là người bị vị hoàng đế kia mang đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận