Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 654:: Thiên Ma

Chương 654: Thiên Ma Trư Bát Giới có một loại cảm giác mình đã lên thuyền giặc. Hắn nhìn chằm chằm Táng Ái. Táng Ái nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ là hỏi ngươi có nguyện ý học hay không, ta có thể dạy, nhưng ta cũng không nói mình nhất định sẽ.” Trư Bát Giới: “……” Mà Lâm Phóng cùng Hầu Ca cười nghiêng ngả. Tâm trạng của Trư Bát Giới càng thêm tồi tệ. Tuy nói hắn khẳng định là muốn đi cùng Táng Ái, nhưng sao cái cảm giác khó chịu này lại đến thế? Lâm Phóng nhìn vẻ mặt của hắn, cười đi tới vỗ vai hắn, nói: “Nghĩ thoáng chút, ít nhất ngươi còn thiếu chịu bị đánh cho tê người bất ngờ, dù sao nếu đi theo lộ trình bình thường, ngươi đoán chừng......” Hắn nhìn Hầu Ca một chút. Hầu Ca nghi ngờ nhìn lại, rồi xê dịch sang bên cạnh. Trư Bát Giới cười gượng nói: “Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi sao?” Lâm Phóng: “Khách khí, khách khí.” Trư Bát Giới khóe miệng giật giật!! Hắn đảo mắt nhìn ba người Lâm Phóng, thở dài: “Lên thuyền giặc rồi.” Lâm Phóng ôm lấy vai hắn, rồi nhìn hắn ẩn ý, cười nói: “Gì mà lên thuyền giặc, thuyền của ta tuyệt đối là xịn nhất, to nhất trên toàn thế gian này.” “Nếu ngươi còn tìm được cái nào lớn hơn, ta sau này nhận ngươi làm đại ca.” Trư Bát Giới đảo mắt nhìn cả ba. “Lời này của ngươi là thật đấy chứ?” Giờ khắc này, hắn còn chưa biết hành động trước đó của Táng Ái. Lâm Phóng ngược lại không nói gì, nhanh chân rời đi. Ba người lại đi một đoạn, vẫn cứ gió êm sóng lặng. Nhưng ngay khi ba người cho là sẽ cứ thế mà đi thẳng về Côn Lôn, thì bọn họ gặp chuyện. Nguyên nhân gây ra sự việc là do Trư Bát Giới đi được một lúc, đói thật sự không chịu nổi, liền mặc kệ hết, nói gì cũng không chịu bước thêm một bước. Táng Ái không có cách nào, đành để Trư Bát Giới tự đi kiếm ăn. Mà Hầu Ca với Lâm Phóng có tướng mạo kỳ lạ bị lưu lại. Trư Bát Giới tuy không muốn đi tiếp, nhưng nghĩ có thể có cơm ăn, cũng đành phải đi hóa duyên. Nhưng hắn đi lần này là cả ngày. Hầu Ca đành phải đi tìm hắn. Rồi Hầu Ca cũng mất tích. Táng Ái cùng Lâm Phóng đều ý thức được có điều không ổn. Hai người họ cùng nhau xuất phát, ở một thôn nhỏ không xa đó tìm thấy Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới. Nhưng lúc này Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đã bị bắt, bắt bọn họ là một đám sinh vật da màu xanh tím, trên đầu mọc sừng, phía sau còn có cánh. Lâm Phóng cùng Táng Ái nấp ở một sườn núi bao bên trên phía xa. “Đây là cái thứ gì?” “Ma.” Táng Ái thần sắc nghiêm túc nói một câu. Rồi hắn lại nhìn về hướng Tây Thiên, trong miệng lẩm bẩm: “Không đúng, thời gian có chút nhanh.” Lâm Phóng vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Vậy cái thứ này mạnh lắm sao?” Táng Ái lắc đầu: “Không mạnh, nhưng rất phiền phức, trước ngươi không phải tiếp xúc với A Tu La tộc, bọn chúng là Ma tộc, nhưng Ma tộc không chỉ có bọn chúng.” Lâm Phóng nhìn đám Ma tộc trong thôn. “Vậy bọn chúng là một chi khác?” Táng Ái gật đầu: “Bọn chúng gọi thiên ma, chắc ngươi chưa nghe bao giờ.” Lâm Phóng lại nhíu mày. “Thiên Ma?” “Vực ngoại thiên ma?” Táng Ái có chút bất ngờ nhìn hắn. “Ngươi thế mà biết?” Thứ này dù là thời Thượng Cổ cũng không phải loài rất thường gặp. Lâm Phóng một tiểu yêu hậu bối làm sao biết được? “Ừ, trong sách ở chỗ Bồ Đề có ghi lại, ta cũng đi theo Hầu Ca lúc học, ngẫu nhiên nhìn thấy ghi chép liên quan, nên biết chút ít, nhưng không hiểu nhiều lắm.” Hắn tiện mồm nói dối. “Bọn chúng đang làm gì?” “Không biết, trước tiên cứu người đã rồi tính.” “Đi!” Lâm Phóng gật đầu. Rồi hắn trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Táng Ái bên cạnh đều thấy chóng mặt, bảo ngươi đi cứu người, không phải bảo ngươi xông vào một cách ngu ngốc như thế!! Nhưng lúc này đã muộn. Lâm Phóng trực tiếp xông vào trong thôn, hắn liếc nhìn, thấy chỉ có mấy thiên ma, hai tay vẫy lên, lôi đình trong tay chợt lóe. “Cửu thiên huyền sát, hóa thành thần lôi, huy hoàng thiên uy, lấy tay dẫn chi!!” Rắc!! Lôi Đình cỡ đại thụ trực tiếp đánh vào trong tay hắn. Dưới bầu trời mờ tối, Lâm Phóng đứng giữa không trung, một bàn tay nâng đầy trời lôi đình. Táng Ái đều thấy choáng!! Đây là cuốn bí tịch ta cho hắn? Ta viết chiêu này á? Sao ta không nhớ rõ? Sau đó hắn liền thấy Lâm Phóng điều khiển đầy trời lôi đình, hướng về phía mấy thiên ma đánh tới. Mấy tên thiên ma kia bị điện cho ngoài cháy trong mềm. Lâm Phóng lắc lắc tay, vẻ mặt đắc ý. Ha ha!! Chỉ là thiên ma, có thế thôi. Rồi một đạo lôi đình màu đen bắn tới từ bên cạnh hắn, vách núi phía sau hắn lập tức nổ tung. Nụ cười trên khóe miệng Lâm Phóng cứng đờ!! Ngọa Tào, tình huống gì thế này? Hắn nhìn lại, những thiên ma kia lại đang nhanh chóng khôi phục. Một trong số những thiên ma bay lên không trung, cười lạnh nhìn hắn: “Tưởng rằng chỉ có hai tên này thôi, không ngờ lại tới một tên nữa, vừa hay bắt ngươi cùng nhau tế tự, nghênh đón thượng thần giáng lâm.” Lâm Phóng: “Cái này…… Sức chiến đấu bị phá vỡ rồi sao?” Thiên ma có phải quá biến thái không? Rồi hắn nhìn về hướng Táng Ái, hét lớn: “Đại lão, cứu mạng với!!” Táng Ái: “……” Hắn đành phải xông lên. “Lại tới một tên nữa.” Thiên ma thì lại mặt đầy vui vẻ. Hắn không ngờ người ở đây lại nhiệt tình đến thế, hết tên này đến tên khác tự nộp mình, chờ xử lý xong hai tên này, hắn sẽ có bốn tế phẩm, đến lúc đó lão đại chắc chắn sẽ khen thưởng hắn. Hắn cũng lao về phía Táng Ái: “Trước bắt ngươi đã, rồi đến cái tên cầm chùy kia.” Rồi…… Táng Ái một quyền liền đánh cho hắn tan nát. Một viên tinh thể rơi trên mặt đất. Lâm Phóng hiếu kỳ nhặt viên tinh thể lên. Tinh thể trong suốt, phía trên có một vết nứt nhỏ, bên trong là một hư ảnh thiên ma phiên bản thu nhỏ. Tuy không biết là cái gì, nhưng chắc là đồ tốt, Lâm Phóng liền cất đi. Còn những thiên ma khác thấy lão đại bị miểu sát, từng tên đều sợ hãi sắp vỡ mật, hướng bốn phía chạy trốn, nhưng chưa kịp đi quá xa, đã bị Táng Ái từng người tiêu diệt hết. Trư Bát Giới đều thấy choáng. “Tiểu tử này…… Tiểu tử này thật sự cần ta bảo hộ sao?” Giờ khắc này, hắn có cảm giác bị đại lão thể hiện sức mạnh. Lúc đầu hắn là bảo tiêu, dùng để bảo hộ an toàn cho Táng Ái, nhưng giờ Táng Ái còn lợi hại hơn hắn. Khi Táng Ái giải quyết xong đám thiên ma này, bèn giải cứu Trư Bát Giới cùng Hầu Ca. “Không sao chứ.” Hầu Ca lắc đầu. Trư Bát Giới hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, sao ngươi mạnh thế?” Táng Ái liếc hắn một cái: “Làm sư phụ đương nhiên phải mạnh hơn đồ đệ rồi, không thì dạy đồ đệ thế nào?” Trư Bát Giới: “……” Lâm Phóng cũng đến gần hiếu kỳ hỏi: “Mấy tên thiên ma này sao ngươi chạm vào một cái là chết luôn vậy?” Táng Ái đắc ý cười nói: “Đương nhiên là do ta mạnh, ngoài ra mấy tên thiên ma này là thể năng lượng thuần túy, trừ phần lõi, cơ thể không có bất kỳ nhược điểm nào, ta phá hủy tinh thể, tự nhiên sẽ diệt sát bọn chúng.” Lâm Phóng lần này đã hiểu. Trách không được công kích của mình không có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận