Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 152:: nhiệm vụ thẻ bug

Chương 152: nhiệm vụ thẻ lỗi
Bất quá may mà, tố chất chuyên môn của đám yêu quái này cũng rất cứng rắn. Tất cả đều vượt qua kiểm tra. Người thể hiện tốt nhất là Hồ Yêu Vương, thứ hai là lão hầu tử. Còn lại yêu quái tuy cũng biết chữ, nhưng đối với lý luận đạo pháp còn kém một chút. Bất quá chỉ cần hơi giảng dạy một chút, truyền thụ công pháp thì vấn đề không lớn.
Lâm Phóng có chút kinh ngạc nhìn Hồ Yêu Vương: “Ngươi biết nhiều thật đấy, không hề giống một Yêu Vương, mà như người đọc sách thực thụ.”
Hồ Yêu Vương nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ ưu sầu đặc trưng của người phụ nữ từng trải: “Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, yêu một người đọc sách.”
“Đây đều là học từ hắn cả.”
Lâm Phóng tỏ vẻ đã hiểu. Hắn cũng không hỏi nhiều, lấy ra năm quyển công pháp: “Chính là năm quyển sách này, đều là công pháp nhập môn cơ bản, các ngươi có thể xem trước, có gì không hiểu thì hỏi ta.”
Mấy người không chờ được cầm lấy công pháp. Năm quyển sách này tuy đều là công pháp nhập môn, nhưng vô cùng tinh diệu, nếu học tốt, có thể đặt nền tảng không tệ, sau này tu luyện sẽ đạt hiệu quả gấp đôi.
“Công pháp này không tệ!”
“Haizz! Năm đó ta mà có công pháp này thì đã không phải vẫn là tiểu yêu bây giờ rồi.”
“Ha ha, có công pháp này, ta có hy vọng thành tiên.”
Lúc này, có yêu quyết định đổi công pháp luyện tập. Dù sao bọn hắn cũng đều chưa luyện qua công pháp nào, thường ngày tu luyện cũng chỉ là tự tìm tòi ra những môn hô hấp thô thiển mà thôi.
Hồ Yêu Vương xem qua cả năm quyển sách: “Sách này không tệ.”
“Cũng không uổng công ta hạ mình đến đây làm tiên sinh dạy học cho ngươi.”
“Ngày mai ta sẽ mang đám tiểu bối trong tộc tới, học xá của chúng ta xây vẫn còn nhỏ.”
Yêu quái còn lại cũng gật đầu: “Năm quyển sách này được đưa ra, đoán chừng ngày mai số người tới sẽ càng đông.”
Lâm Phóng thì không chút lo lắng: “Vậy thì mở rộng học xá thêm chút nữa cũng tốt, lúc ban đầu các ngươi chịu khó một chút, chờ sau này vào khuôn khổ, có một ít người tốt nghiệp, thì sẽ được rảnh rang hơn.”
Hồ Yêu Vương nhìn về phía hắn: “Vậy còn hiệu trưởng ngươi thì sao?”
“Ta đương nhiên là ngồi trấn trung ương, bày mưu tính kế.”
Hồ Yêu Vương nhếch miệng. Ý của lời này chính là muốn làm người chỉ tay năm ngón mà thôi.
Cứ như vậy, Hoa Quả Sơn Đệ Nhất Phụ Chúc Học Giáo bắt đầu hừng hực khí thế kiến thiết, giống như lời Hồ Yêu Vương nói, khi Lâm Phóng đưa ra năm quyển bí tịch kia, ngày thứ hai số người báo danh đã tăng lên gấp đôi. Với nhiều người nỗ lực như vậy, chỉ dùng bảy ngày, trường học đã có hình thức ban đầu. Mà Lâm Phóng mấy ngày nay cũng không hề rảnh rỗi, hắn ngoài treo máy ra, còn dành thời gian cho Hồ Yêu Vương và đám yêu truyền thụ năm quyển bí tịch này, tranh thủ để sau khi trường học xây xong, những người này có thể gánh vác trách nhiệm truyền thụ công pháp.
...Cùng lúc đó.
Địa Phủ!!
Khác với sự vui vẻ phồn vinh của Hoa Quả Sơn, Diêm La Vương gần đây rất không vui.
“Con khỉ này sao còn chưa đại náo Đông Hải?” Diêm La Vương ngồi trong Diêm La Điện, không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Là chủ nhân Địa Phủ, hắn có tư cách biết toàn bộ kế hoạch Tây Du, đồng thời giống như tất cả người trong cuộc, hắn cũng được giao nhiệm vụ quan trọng. Sau khi Hầu Ca đại náo Đông Hải, sẽ tiến hành câu hồn. Nhìn chung kịch bản Tây Du thời kỳ đầu, tội thực sự không thể tha thứ của Hầu Ca chính là xuyên tạc và hủy hoại sổ sinh tử. So với chuyện này thì cái gọi là đại náo long cung chỉ là trò trẻ con. Mà nguyên nhân của mọi chuyện này, là do Hắc Bạch Vô Thường câu hồn phách của Hầu Ca. Phải biết rằng Hầu Ca bây giờ đã là Kim Tiên, sớm đã là bất tử. Hắc Bạch Vô Thường có thể thần không hay quỷ không biết câu hồn phách của hắn đi, đã rất quỷ dị, càng quỷ dị hơn là lý do tuổi thọ đã hết. Cho nên thực tế mọi chuyện đều do Diêm La Vương sắp xếp. Hắn cố ý làm vậy, chính là muốn để Hầu Ca đại náo Địa Phủ, còn mang sổ sinh tử về tay để hắn tùy ý xuyên tạc, hủy hoại. Chỉ có như vậy, Hầu Ca mới hoàn toàn bước vào con đường không có lối thoát.
Nhưng con khỉ này đã về Hoa Quả Sơn được một thời gian rồi, vậy mà vẫn không có tin tức hắn đại náo Đông Hải, khiến Đông Hải Long Vương lên thiên đình cáo trạng. Điều này làm hắn hơi do dự. Mà thời gian càng trôi, hắn càng cảm nhận được từng tia bất an, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác nhiệm vụ bị lỗi. Không! Không phải ảo giác, mà là lỗi thật sự. Hơn nữa lại là loại rất phiền phức.
Ngay khi Diêm La Vương đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này, một bóng đen đột nhiên bay vào: “Đại vương.” Là Hắc Vô Thường. Hắn dường như trở về rất vội, đến mức lúc dừng lại vẫn không ngừng thở dốc.
“Thế nào?” Diêm La Vương lo lắng nhìn hắn.
“Tình hình có chút sai lệch, ngài bảo ta nghe ngóng xem con khỉ kia có đi đại náo Đông Hải không, ta đã hỏi thăm rõ rồi, hắn đúng là có đi Đông Hải, nhưng lại không có náo.”
“Không có náo?” Diêm La Vương giật mình trong lòng. Quả nhiên xảy ra chuyện rồi.
“Theo ta tìm hiểu, lúc đó Dương Thiền cũng đi theo, đồng thời cũng là nàng giúp con khỉ kia cầu vũ khí, cho nên con khỉ kia không những không đại náo Đông Hải Long Cung, mà ngược lại còn kết thành minh hữu với Đông Hải Long Vương.”
“Bây giờ mối quan hệ giữa Đông Hải và Hoa Quả Sơn vẫn rất tốt.”
Ân... Hoàn thành đồng minh? Lần này Diêm La Vương không chỉ kinh hãi mà còn như sét đánh ngang tai. Mẹ nó! Lộn xộn hết cả lên rồi. Kịch bản này không phải viết như vậy mà! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong này sao lại có chuyện của Dương Thiền, không phải nàng đi Hoa Sơn làm Tam Thánh Mẫu sao? Sao còn cùng con khỉ kia dây dưa vào nhau?
“Vậy bây giờ con khỉ kia đang làm gì?”
“Hắn...” Hắc Vô Thường dừng lại một chút, rồi nói: “Con khỉ kia bây giờ đang mở trường học.”
“Học đường?” Trong đầu Diêm La Vương càng thêm nhiều dấu chấm hỏi. “Hắn mở học đường để làm gì?”
“Hình như là muốn để Hoa Quả Sơn quật khởi mà đọc sách, để kiến thiết Hoa Quả Sơn thành một nơi tươi đẹp, nên yêu cầu yêu quái học chữ, để dễ dàng truyền thụ công pháp hơn.” Hắc Vô Thường nghĩ đến những gì mình chứng kiến ở Hoa Quả Sơn cũng phải kinh hãi. Yêu quái, đó là đại danh từ của sự dã man. Hắn chưa từng thấy yêu quái nào hò hét muốn đọc sách, còn muốn nỗ lực vì kiến thiết một ngôi nhà xinh đẹp cả. Đây là yêu quái sao?
Diêm La Vương: “???” Để Hoa Quả Sơn quật khởi mà đọc sách? Vì kiến thiết Hoa Quả Sơn thành một ngôi nhà tươi đẹp mà nỗ lực? Cái quỷ gì đây?
“Rốt cuộc con khỉ này muốn làm gì vậy?” Diêm La Vương hoàn toàn choáng váng.
“Đại vương, vậy chúng ta có cần giám sát con khỉ kia nữa không?” Hắc Vô Thường cẩn thận hỏi.
Diêm La Vương: “…” Hắn im lặng.
Sau một hồi lâu… kèm theo một tiếng thở dài thăm thẳm: “Tiếp tục giám sát, có bất kỳ chuyện gì phải báo cáo ngay cho ta.”
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Ta... ta hơi mệt chút.” Trong giọng nói của Diêm La Vương lộ ra sự mệt mỏi.
“Tuân mệnh, đại vương.” Hắc Vô Thường cúi người chào Diêm La Vương rồi lui ra khỏi Diêm La Điện.
Chờ hắn đi rồi, Diêm La Vương lập tức đứng dậy, sau đó đi về phía thiên đình. Chuyện này nhất định phải báo cáo, nếu không báo cáo thì sẽ có chuyện lớn mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận