Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 80: Ai nói ta không chuẩn bị lễ vật

"Ngươi đứa nhỏ này, khách khí quá." Rùa biển gia gia nghe được câu này, có chút trách cứ nhìn hắn. Lâm Phóng cười ngây ngô. Hắn không nói gì. Rùa biển gia gia thật sự đối tốt với hắn, nếu không có lời của rùa biển gia gia, hắn căn bản không thể thuận lợi dung nhập vào hội trong ao nước núi này, là rùa biển gia gia tiếp nhận hắn. Đồng thời rùa biển gia gia cũng dạy cho hắn rất nhiều năng lực làm rùa. Để hắn có thể thích ứng tốt hơn thân thể này. Nhìn ba hạt tử kim sen trong tay rùa biển gia gia, Lâm Phóng trong lòng cũng rất vui vẻ. Trong lòng của hắn, rùa biển gia gia giống như là ông nội của hắn vậy. Hắn rất vui. Rùa biển gia gia sẽ thích món quà này.
Nhưng Ngư Tiểu Lộ lúc này, gõ nhẹ đầu Lâm Phóng. "Ta đâu?"
"Ngươi, ngươi??" Không chuẩn bị sao?? Lâm Phóng trong nháy mắt hoảng hồn. Hắn chỉ chuẩn bị quà cho rùa biển gia gia, hơn nữa còn là từ trong kẽ răng dành ra ba viên tử kim sen. Lấy đâu ra chuẩn bị quà cho Ngư Tiểu Lộ. Sơ suất rồi. Sớm biết vậy, hắn liền cho từng chút từng chút. Như vậy, hắn sẽ có ba món quà. Mà không phải cho hết đi luôn, dẫn đến bây giờ không còn gì để đưa.
"Ngươi không chuẩn bị sao?" Ngư Tiểu Lộ nhìn hắn chằm chằm. Không hiểu vì sao Lâm Phóng lại có chút hoảng hốt. Phải làm sao bây giờ? Nhìn Ngư Tiểu Lộ không ngừng nhếch hàm, cùng cái nhăn lại lông mày. Đầu Lâm Phóng đang nhanh chóng vận chuyển.
"Làm sao có thể chứ?"
"Ngươi nhìn ngươi lại không tin ta, cứ như ta sẽ quên ngươi vậy."
"Vậy ngươi nói quà đâu?" Ngư Tiểu Lộ nhìn hắn.
"Ách...... Đây không phải muốn tạo cho ngươi niềm vui bất ngờ thôi." Lâm Phóng cười gượng nói: "Nào có ai như ngươi, cứ nhất định bắt người ta tặng quà."
"Kinh hỉ?" Ngư Tiểu Lộ hai mắt sáng lên.
"Kinh hỉ gì vậy?"
"Kinh hỉ mà nói ra, coi như không bất ngờ nữa đâu."
"Hắc hắc, vậy ngươi dự định khi nào cho ta?"
"À, cái này......" Lâm Phóng nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, ngươi nhắm mắt lại, lát nữa ta sẽ cho ngươi."
Ngư Tiểu Lộ ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau đó Lâm Phóng đi đến trước mặt rùa biển gia gia, hạ giọng nói: "Rùa biển gia gia, có thể thương lượng không, cho ta lại một viên tử kim sen kia."
"Ta cứu mạng dùng."
"Lần này coi như ta mượn ngươi, lần sau nhất định trả."
Rùa biển gia gia bình tĩnh nhìn hắn. Sau đó, ngay trước mặt hắn, quay người đi ra ngoài rất xa. Lâm Phóng sợ ngây người. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới người đức cao vọng trọng, bị hắn xem như ông nội như rùa biển gia gia mà lại làm chuyện như vậy. Vì ba viên tử kim sen, hoàn toàn không để ý sống chết của hắn. Đồ hỗn đản, đem cảm động của ta trả lại cho ta!!
"Lâm Phóng, ngươi xong chưa vậy?" Giọng Ngư Tiểu Lộ ở sau lưng hắn vang lên. Bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này. Vẫn phải nghĩ ra một biện pháp. Nếu không, lát nữa tiếng nấu nước lại phải truyền đến.
"Xong rồi, sắp xong rồi." Lâm Phóng chỉ có thể kéo dài. Đợi một lát, Ngư Tiểu Lộ lại hỏi một câu: "Xong chưa vậy, ta đợi không được nữa rồi."
Nàng mở mắt. Sau đó nàng thấy hai tay trống trơn của Lâm Phóng. "Không có gì sao."
"Thôi vậy." Ngư Tiểu Lộ má phồng lên, liếc Lâm Phóng một cái, nói: "Lần này không chuẩn bị, lần sau nhớ kỹ là được, nhất định đừng quên đấy."
Lâm Phóng có chút kinh ngạc. Thế là hết rồi? Không có chuyện gì xảy ra!! Trong tưởng tượng nào là không tha thứ hay khóc lóc đều không có. Chỉ có một câu, liền kết thúc. Không biết vì sao, trong lòng Lâm Phóng, thế mà còn có một loại cảm giác mất mát. Hắn có chút mờ mịt.
"Vậy......" Lâm Phóng định mặt dày nói một câu "vậy cho qua nhé, dù sao yêu......" Khụ khụ!! Lâm Phóng đang định lừa dối cho qua chuyện. Hắn thấy được trong ánh mắt Ngư Tiểu Lộ lóe lên rồi biến mất vẻ thất vọng. Không biết vì sao, tim hắn nhói lên một cái.
"Ai nói ta không có!!" Ngư Tiểu Lộ đang định rời đi, Lâm Phóng bỗng nhiên mở miệng nói một câu. Giờ phút này, hắn giống như một dũng sĩ vậy.
"Cái gì?" Ngư Tiểu Lộ quay đầu nhìn hắn, sau đó nói: "Ngươi cũng đừng cố nữa trời không còn sớm, ngày mai còn phải dậy kể chuyện."
"Đi, cùng ta về hang." Lâm Phóng lại nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi không tin ta sao?"
"Được, ta tin ngươi." Ngư Tiểu Lộ xoay người nhìn hắn. "Vậy bây giờ ngươi có thể cho ta xem quà của ngươi chưa?"
Lời nói như vậy, nhưng ngữ khí và thái độ của nàng, đều đang nói cho Lâm Phóng biết, nàng không tin. Lâm Phóng cảm thấy mình nhận lấy khiêu khích. Cho nên hắn nói ra: "Thực ra, ta định dạy ngươi một môn pháp thuật làm quà của ngươi, kết quả ngươi còn chưa đợi ta mở miệng, liền kết luận ta không chuẩn bị quà, thật làm ta đau lòng."
"Pháp thuật??" Ngư Tiểu Lộ có chút nghi hoặc nhìn hắn.
"Đúng vậy, chính là pháp thuật." Lâm Phóng chắc nịch nói, phảng phất hắn thật sự định dùng pháp thuật làm quà vậy.
"Chẳng lẽ ta trách nhầm hắn?" Ngư Tiểu Lộ trong lòng dâng lên chút hồ nghi. Nàng dao động. Nhất là khi vừa nghĩ tới toàn do mình không tin tưởng, suýt chút nữa để hai người sinh ra hiểu lầm, Ngư Tiểu Lộ trong lòng cũng dâng lên cảm giác áy náy nồng đậm.
"Lâm Phóng, ta......" Ngư Tiểu Lộ muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Phóng cắt ngang.
"Ngươi không cần nói."
"Ta thật không ngờ, ngươi lại không tin ta đến thế."
"Bất quá ta người này rất độ lượng, ta đại nhân có đại lượng, ta không so đo với ngươi, bây giờ ta liền đem pháp thuật dạy cho ngươi."
"Chuyện này coi như cho qua."
"Ai cũng đừng nhắc lại."
Hắn hoàn toàn không cho Ngư Tiểu Lộ cơ hội nói chuyện, liền quyết định chuyện này. Ngư Tiểu Lộ muốn nói mà không được. Hơn nữa còn cảm thấy Lâm Phóng rất soái, là một người đàn ông đích thực, thật là rộng rãi. Đến như vậy mà cũng không tức giận. Tuyệt thế nam nhân tốt a!!
Mà Lâm Phóng lúc này trong lòng cũng trộm thở dài một hơi. Cuối cùng cũng lừa gạt cho qua.
"Vậy ngươi dự định dạy ta cái gì?" Ngư Tiểu Lộ lại mong đợi nhìn hắn.
Dạy cái gì? Vẫn chưa nghĩ ra đây!! Lâm Phóng bây giờ chỉ biết ba kỹ năng, Ngũ Hành độn thuật, Âm Dương độn thuật, pháp tướng thiên địa, mà ba cái này đều không dễ học, thuộc về pháp thuật rất cao thâm.
"Dạy cái gì thì tốt?" Ngũ Hành độn thuật? Không được! Ngư Tiểu Lộ khác với hắn, chạy trốn bằng thủy độn thuật không cần học, mà còn lại bốn loại học xong cũng không ích gì. Cá thì không dùng được Hỏa Độn thuật!! Đây là kinh nghiệm quý báu được vô số tiền bối tổng kết. Vậy Âm Dương độn thuật? Cái này...... Lâm Phóng nghĩ đến tốc độ kích thích đó, cảm thấy thôi được rồi, bằng không ngày nào đó xảy ra chuyện thì sao. Vậy chỉ còn một lựa chọn. Pháp tướng thiên địa!!
"Ta muốn dạy ngươi chính là pháp tướng thiên địa, kỹ năng này có thể khiến người ta trở nên rất lớn."
"Biến lớn, có thể lớn bao nhiêu?"
"Lớn hơn cả núi, hơn nữa không chỉ to về hình thể, ngay cả chất lượng cũng đồng thời tăng lên, mỗi một động tác đều có uy năng lớn lao, sức chiến đấu tăng lên theo cấp số nhân."
"Chất lượng? Bao nhiêu?" Ngư Tiểu Lộ nghiêng đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi nhỏ.
"Có ăn được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận